Người này…lẽ nào là em gái của Tô Nhu? Vậy tại sao…khí tức của cô ta lại mạnh như thế?
Lâm Chính giật mình nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh và chạy tới, mỉm cười nói: “Xin chào? Cô tên là Diệp Tâm Ngữ phải không?”
“Đúng vậy? Anh là ai?”, cô gái khoác ba lô, nhai kẹo cao su hỏi.
“Tôi là Lâm Chính, chồng của Tô Nhu. Tô Nhu bảo tôi xuống đón cô”, Lâm Chính cười.
“Ồ? Anh chính là chàng rể vô dụng đấy hả?”, Diệp Tâm Ngữ liếc nhìn, sau đó khẽ cười: “Anh đúng là may mắn. Trông thế này mà lấy được chị tôi. Chậc chậc, thế giới này thật kỳ lạ, số anh tốt quá mà”.
Câu nói đó khiến Lâm Chính chau mày.
“Cô cùng lắm cũng chỉ 20 sao mà ăn nói độc mồm độc miệng thế?”, Lâm Chính lên tiếng.
“Hả? Anh còn bật lại à? Tôi nghe người ta nói anh vô dụng lắm mà. Là loại người có bị đánh, bị chửi cũng câm như hến ý. Chậc chậc đồ không có tiền đồ! Hay là do chị tôi dễ dãi với anh quá?”, Diệp Tâm Ngữ nheo mắt. Vẻ kiêu ngạo và trịch thượng của cô ta đã quá rõ ràng.
Lâm Chính lắc đầu, chẳng buồn đôi co với cô nhóc, chỉ thản nhiên nói: “Đi thôi, chị cô đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi”.
“Dẫn đường đi”, Diệp Tâm Ngữ cười hi hi.
Lâm Chính khẽ liếc nhìn cô ta rồi dẫn đường. Mặc dù Diệp Tâm Ngữ che dấu rất kỹ nhưng khi đứng gần Lâm Chính vẫn cảm nhận được cô ta biết cổ võ. Hơn nữa trình độ của cô ta còn không hề thấp. Nguồn sức mạnh của cô ta khá tinh thuần. Nói về thực lực thì có khi ngay cả…Cùng Đao cũng chưa phải là đối thủ của cô ta.
Chuyện gì thế này? Tại sao em nuôi của Tô Nhu lại có thực lực mạnh như vặ chứ? Rõ ràng là cô ta còn rất trẻ mà.
Diệp Tâm Ngữ nhìn cô bằng vẻ tỏ mò, sau đó lại nhìn Lâm Chính đang lẳng lặng gắp thức ăn. Cô ta hừ giọng: “Lẽ nào chị bị anh ta lừa?"