Tịnh Thế Bạch Liên chắc chắn không thể bị ăn trộm. Mặc dù Diệp Băng Tâm có chút thực lực nhưng ở Giang Thành này, nhất cử nhất động của cô ta đều bị giám sát. Chút chiêu trò của cô ta không thể phát huy tác dụng.
Bất lực, Diệp Băng Tâm đành phải cùng nhà họ Diệp rời khỏi Giang Thành. Cô ta gọi điện chào tạm biệt Tô nhu, nói là không tìm được việc nên về nhà.
Tô Nhu khá bất ngờ, định giữ cô ta ở lại vài ngày nhưng Diệp Tâm Ngữ đã từ chối. Tô Nhu cảm thấy khó hiểu. Về tới nhà, cô hỏi Lâm Chính. Cô còn tưởng Lâm Chính đã chọc tức Tô Nhu, thế là anh lại phải giải thích một hồi.
“Tô Nhu, thật sự không phải anh khiến cô ấy tức giận bỏ đi mà. Nếu em không tin có thể đích thân gọi điện hỏi cô ấy”, Lâm Chính bất lực nói.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc và chân thành của Lâm Chính thì Tô Nhu cuối cùng phải gật đầu: “Thôi được, em tin anh. Điện thoại thì em không gọi nữa. Tâm Ngữ đã về thì chắc chắn là có lý do của cô ấy. Anh cũng chẳng thể bắt nạt một cô gái như cô ấy mà”.
“Chính xác luôn”, Lâm Chính mỉm cười.
“Anh ngoan ngoãn ngồi đó, em đi nấu cơm", Tô Nhu trừng mắt, sau đó quay người đi vào trong bếp.
Lâm Chính ung dung cầm điều khiển lên. Đúng lúc anh định bật tivi thì điện thoại đổ chuông. Lâm Chính chau mày, lấy điện thoại ra ấn nút nghe. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy gấp gáp của Từ Thiên: “Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi”.
“Xảy ra chuyện gì?”, Lâm Chính tái mặt, trầm giọng.
“Thần Hỏa Tôn Giả biến mất rồi”, Từ Thiên khóc dở mếu dở.
“Cái gì?”, Lâm Chính nín thở.
“Anh sao thế?”, Tô Nhu dường như nghe được gì đó bèn thò đầu ra hỏi.
“Tô Nhu, anh có chút việc gấp gần đi xử lý, em ăn trước đi nhé”, Lâm Chính vội vàng cầm áo khoác chạy ra ngoài. Tô Nhu cầm xẻng xào thức ăn với vẻ mặt hoang mang.
“Vậy Thần Hỏa Tôn Giả đi đâu được?”