“Kết!”.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân kết ấn.
Vù vù vù…
Ấn mỏng như lụa lập tức bao bọc Lâm Chính một cách nhanh chóng, giống như đóa hoa sắp kết thành quả.
Lâm Chính né trái tránh phải, nhưng lại phát hiện xung quanh toàn là lụa mỏng, đã không còn đường nào để lùi lại.
Chỉ có thể cố gắng chống đỡ!
Lâm Chính thúc đẩy khí kình bao phủ toàn thân, kích hoạt cơ thể võ thần.
Ục ục ục…
Tấm lụa bao bọc trên người Lâm Chính phát ra tiếng động quỷ dị.
Mặc dù tiếng động không tính là lớn, nhưng sự va đập của lụa mỏng đối với cơ thể Lâm Chính lại cực kỳ đáng sợ. Sự va đập của mỗi một tấc lụa mỏng đều đạt sức nặng mấy nghìn cân. Cả tấm lụa to lớn như vậy quấn quanh người khiến Lâm Chính chấn động đến mức khí huyết dâng trào.
Nếu không phải độ mạnh cơ thể võ thần siêu phàm, cơ thể Lâm Chính đã vỡ tan tành giống như vỏ trứng rơi xuống đất.
“Đây là… cơ thể võ thần?”.
Thủy Thánh Võ lập tức la lên.
“Cậu có cả cơ thể võ thần? Cậu còn trẻ tuổi mà thiên phú lại đáng sợ như vậy! Vậy thì tôi càng không thể tha cho cậu được!”.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân lạnh lùng nói, sau đó tung chiêu: “Sâm La Vạn Tượng!”.
Vù vù vù!
Hai tay bà ta múa may, đánh ra những chùm sáng giống như tinh linh bay về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn quanh, vẻ mặt căng thẳng, hết sức thận trọng.
Lúc này, Trấn Nguyệt Tiên Nhân bước tới trước, bỗng nhiên biến mất.
Không hay!
Lâm Chính đột nhiên ý thức được có điều bất ổn, vội vàng lùi về sau.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước!
Trong không trung đột nhiên xuất hiện những bàn tay bằng khí, giống như gió lớn ập tới Lâm Chính.
Mỗi một chưởng đánh xuống đều mang theo năng lượng hủy diệt vô tận. Một đòn đánh tới, năng lượng lập tức nổ tung, uy lực của nó không thua kém gì bom cỡ nhỏ.
Lâm Chính cố gắng chống đỡ.
Nhưng thế tấn công của Trấn Nguyệt Tiên Nhân thực sự quá dồn dập, quá đáng sợ, anh hoàn toàn không thể chống đỡ, chỉ có thể dựa vào xác thịt cầm cự.
Ầm ầm ầm…
Mọi người chỉ thấy trên đỉnh đầu không ngừng vang lên tiếng nổ kịch liệt.
Năng lượng phát nổ làm sản sinh ra lực xung kích đáng sợ, phá tan những kiến trúc ở xung quanh.
“A!”.
“Mau chạy đi!”.
“Mau, mau rời khỏi nơi này!”.
“Chạy đi!”.
Cậu Bùi và đám người đi cùng như chim sợ cành cong, chạy như điên ra khỏi nhà họ Diệp.
Người nhà họ Diệp cũng không ngừng lùi lại, tránh bị ảnh hưởng.
“Thần tiên đánh nhau, người thường gặp nạn sao?”.
Thủy Thánh Võ đứng ở đầu tường, lặng lẽ quan sát.
“Cậu chủ, chúng ta cũng chạy mau đi”.
Người nhà họ Thủy chật vật chạy tới.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân lạnh lùng nói, sau đó vung tay định kết liễu sinh mạng của Lâm Chính.