Nhà họ Diệp chật vật rời khỏi khu vực đang chiến đấu. Diệp Tâm Ngữ được dìu chạy ra ngoài đường lớn. Cô ta ngoái đầu lại với vẻ lo lắng. Một lượng lớn cảnh sát có mặt. Người dân ở đó được giải tán. Xung quanh nhà họ Diệp bị phong tỏa.
“Chuyện gì vậy?”, một người cảnh sát cấp cao chạy tới nơi phát nổ, kinh hãi hỏi.
“Nhà họ Diệp bị cao thủ phá hoại, xin hãy truyền tin đi Yên Kinh, cầu cứu các cao thủ khác tới giúp đỡ”, bà cụ Diệp ho khù khụ hét lên.
“Cao thủ sao?”, người kia tái mặt, lập tức lấy bộ đàm ra nói vài câu rồi vội vàng chạy đi.
Lúc này phần lớn phía nhà họ Diệp đã trở thành vật hi sinh rồi. Mọi người lo lắng nhìn, không biết cuộc chiến đã kết thúc hay chưa.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân từ từ đáp xuống. Bà ta nhìn chăm chăm mặt đất đã bị phá hủy.
Uy lực của nhát kiếm cũng đạt tới đỉnh điểm. Tất cả những đối thủ mà bà ta từng gặp, không một ai có thể đỡ nổi nhát kiếm này. Bà ta tin Lâm Chính chắc chắn cũng thế.
“Tới lúc kết thúc rồi”
Nhìn đống đổ nát không chút động tĩnh, Trấn Nguyệt Tiên Nhân nghĩ thầm và rồi quay người đi định tấn công nhà họ Diệp.
“Bà đi đâu thế?", đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên từ đống đổ nát.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân tái mặt, vội vàng quay lại. Một bóng hình máu me be bét trông vô cùng chật vật bước ra.
Đó chính là Lâm Chính.
“Không thể nào!”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân gầm lên, con ngươi như muốn lòi ra ngoài.
Lâm Chính ngẩng đầu, đôi mắt hừng hực sát ý: “Mấy trò của bà dùng tương đối rồi đúng không? Vậy thì giờ tới lượt tôi”.