“Khế ước sinh tử sao?”
“Đùa nhau chắc, lẽ nào Thủy Thánh Võ cho rằng anh ta giết chết được Long Hằng".
“E rằng có cho thêm mấy lá gan thì anh ta cũng không dám”
“Tên kia là ai vậy mà dám ăn nói như thế? Anh ta không sợ chuyện này truyền tới tai thiên kiêu hạng nhất sao?”
“Rõ ràng là anh ta cũng chán sống rồi”, đám đông chế nhạo, xùy mũi với Lâm Chính.
“Người này đang dùng kế khích tướng à?”, cô gái không nhịn được cười.
“Trận này chắc chắn Thủy Thánh Võ sẽ thua, chỉ là không biết thua theo cách nào mà thôi. Nếu anh ta thua thì mình anh ta chết, còn nếu anh ta thắng thì toàn bộ gia tộc bị tiêu diệt. bên nào nặng bên nào nhẹ chẳng lẽ anh ta không phân biệt được. Còn viết khế ước sinh tư cải gì?”, cậu ấm cũng lên tiếng.
“Kệ đi, chúng ta xem kịch là được”, cô gái áo trắng nói.
Nghe về khế ước sinh tử, biểu cảm của Long Hằng trông vô cùng đặc sắc. Thế nhưng là em trai của thiên kiêu hạng nhất nên hắn không thể làm con rùa rụt cổ được, nếu không sẽ mất mặt lắm.
“Ký thì ký”, Long Hằng nghiến răng, trầm giọng.
“Đợi chút”, lúc này ông cụ đột nhiên lên tiếng.
Ông ta bước lên trước, nhìn Lâm Chính bằng vẻ vô cảm: “Khế ước sinh tử thì không cần đâu, trận quyết đấu cứ tiến hành như thường đi”.
“Không ký thì công bằng ở đâu? Thiên kiêu Thánh Võ sao dám ra tay? Nếu như không dám dùng toàn bộ sức lực thì trận đấu này còn có ý nghĩa gì nữa? Thiên kiêu lệnh thứ hai, Long Hằng cầm không thấy bỏng tay à? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì có phải là sẽ gây tổn hại cho danh tiếng của thiên kiêu hạng nhất không?”, Lâm Chính thản nhiên nói
Ông cụ chau mày. Long Hằng cảm thấy phiền bèn nói: “Kệ đi, cứ để tôi chiến đấu. Một Thủy Thánh Võ tôi giết dễ như trở bàn tay thôi”
Đám đông quan sát, lắc đầu bất lực: “Kỹ năng diễn kém quá…”