“Đúng vậy”, cậu ấm gật đầu.
“Thế gia này… thực sự tồn tại sao?”, Lâm Chính nói với vẻ khó tin.
Lâm Chính chỉ từng đọc được về Thiên Tính Gia trong một số sách sử.
Nghe nói tổ tiên của Thiên Tính Gia là một đám người trốn tránh chiến loạn, mang họ khác nhau, nhưng thân như người nhà. Những người này thành lập nên thế gia Thiên Tính, hầu như người trong gia tộc đều khác họ, nhưng thân như anh em, cực kỳ đoàn kết.
Nhưng sách sử mà Lâm Chính đọc được đã là ghi chép từ mấy trăm năm trước.
Không ngờ thế gia này vẫn còn phát triển đến tận bây giờ…
“Thần y Lâm, Thiên Tính Gia cũng không phải là thế tộc có thể tùy tiện đắc tội, tôi nghĩ tốt nhất anh hãy thả chúng tôi, giải độc trên người chúng tôi đi. Chúng tôi sẽ lập tức trở về gia tộc, không vạch trần chuyện anh giúp Thủy Thánh Võ đối phó với Long Hằng! Như vậy chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chẳng phải tốt hơn sao?”, cô gái áo trắng tên Thẩm Niên Hoa trầm giọng nói.
“Cô đang uy hiếp tôi sao?”, Lâm Chính mỉm cười nhìn cô ta.
“Tôi chỉ nhắc nhở anh đừng phạm phải sai lầm lớn thôi. Nếu chuyện anh bắt chúng tôi làm tù binh truyền đến tai Thiên Tính Gia thì chắc chắn anh không có kết cục tốt đẹp đâu. Cường giả của Thiên Tính Gia không phải người mà Dương Hoa của anh có thể bì được, nếu làm kinh động đến những cao thủ đó thì Giang Thành nhỏ bé cũng chỉ là một cái tổ kiến dưới chân núi, sẽ bị vùi dập trong chớp mắt, anh hiểu chứ?”, Thẩm Niên Hoa hừ mũi nói.
“Nhưng người của Thiên Tính Gia không biết các cô đang ở chỗ tôi… Cơ mà cô nói cũng có lý, nếu người của Thiên Tính Gia ra tay với tôi thì chắc chắn tôi sẽ không chống lại được. Nếu đã vậy thì… tốt nhất là giết người diệt khẩu, dù sao người chết rồi cũng không còn chứng cứ, Thiên Tính Gia cũng không biết là tôi giết các cô!”.
Lâm Chính nói đến đây, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, ném đầu thuốc lá đi, đứng phắt dậy định ra tay.
“Hả?”.
Thẩm Niên Hoa sửng sốt.
“Dừng tay, thần y Lâm! Xin hãy nghe tôi nói đã!”, Bạch Nan Ly vội đứng dậy kêu lên.
Lâm Chính mỉm cười.