Trong phòng nghiên cứu, Lâm Chính đang nghịch một viên đá thủy tinh trong suốt đầy vui vẻ.
“Chủ tịch Lâm thế nào, viên đá này cũng được chứ?”, Từ Chính mỉm cười.
“Rất rốt, rất tốt”, Lâm Chính vội vàng gật đầu, vô cùng hài lòng. Anh nhìn những người đang nghiên cứu, ai trông cũng mệt mỏi. Mặc dù có thuốc bổ mà Lâm Chính đưa cho nhưng mỗi ngày đều tăng ca tới đêm thế này thì với người bình thường như họ cũng không thể chịu nổi.
“Để họ nghỉ hai ngày đi. Hai ngày sau sẽ tiến hành sản xuất”, Lâm Chính cười.
“Nghỉ ạ?”, đám đông sáng rực mắt.
“Đúng vậy, nghỉ hai ngày. Mọi người ăn chơi thỏa mái. Chi phí do Dương Hoa trả, hơn nữa nghỉ mà vẫn được trả lương, mọi người thư giãn đi”, Lâm Chính mỉm cười
“Chủ tịch Lâm vạn tuế”.
“Tuyệt quá”, đám đông hoan hô.
“Nhưng tôi phải nói trước, sau khi ngày nghỉ kết thúc, lập tức bước vào giai đoạn sản xuất số lượng lớn. Tôi cần một nghìn Thiên Phương Thần Thạch, không thành vấn đề đúng không?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Yên tâm thần y Lâm, nhất định chúng tôi sẽ hoàn thành”.
“Chắc chắn không thành vấn đề", đám đông thề thốt với vẻ mặt đầy kiên định.
Anh đi vội vàng, chẳng có người đưa đi, cứ thế ra tới cổng và bắt taxi. Vừa lên xe thì anh đã nghe thấy đoạn quảng cáo liên quan tới loại thuốc vừa nhắc tới...