Lâm Chính có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ. Dù sao thì bọn họ cũng dồn hết tâm huyết vào Dương Hoa, còn Lâm Chính chủ yếu là quản lý nên tình cảm dành cho công ty không nhiều như bọn họ. Đương nhiên, cũng là vì họ nhận được rất nhiều lợi lạc, vinh hoa phú quý từ công ty.
“Không có việc gì thoát được nguyên tắc đào thải. Thời đại tiến bộ nhiều rồi, thế giới luôn phát triển, vạn vật luôn tiến bộ, vậy nên thuốc của chúng ta cũng không thể là duy nhất được, bị đào thải cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Vì vậy các vị cũng đừng có lo lắng”, Lâm Chính cười nói.
Đám đông á khẩu.
“Chủ tịch Lâm, vì vậy...chúng ta không làm gì sao?”, Mã Hải há hốc miệng.
“Đương nhiên là không thể ngồi yên, đối phương chiếm thị trường của chúng ta thì chúng ta phát triển phương thuốc mới, mở ra thêm thị trường mới”.
Đám đông nín thở. Mã Hải bước lên trước vài bước: “Chủ tịch, ý của cậu là...”
“Tôi đã chuẩn bị thuốc mới rồi. Bao gồm phong thấp và sỏi thận. Đợi Tần Bách Tùng mang tới thì mọi người có thể đưa đi đăng ký quyền sở hữu, sau đó đi bán”, Lâm Chính mỉm cười.
“Tôi biết là chủ tịch Lâm có cách mà”, Mã Hải cười ha ha.
“Tôi muốn cạnh tranh công bằng mà đối phương lại không?”, Lâm Chính thản nhiên nói. Khuôn mặt anh dần trở nên lạnh tanh.