"Cậu nói cái gì?", Phục Sinh Quái Thủ bỗng nhíu mày: "Tàn quyển Dược Vương của tôi không hoàn chỉnh?".
"Nếu đã là tàn quyển thì đương nhiên là không hoàn chỉnh rồi! Nếu thêm quyển thượng trong dân gian thì chẳng phải tàn quyển trong tay thần y Phục Sinh Quái Thủ sẽ hoàn chỉnh sao? Anh đúng là nói thừa!", cô gái ở bên cạnh cười khẩy nói.
"Tôi không có ý này, ý tôi là quyển hạ trong tay người này không hoàn chỉnh", Lâm Chính chỉ vào Phục Sinh Quái Thủ, lớn tiếng nói.
Câu nói này khiến rất nhiều người khựng lại.
Nữ phóng viên kia vội bước tới, chĩa micro về phía Lâm Chính, vội vàng nói: "Thần y Lâm, anh có gì muốn phát biểu không ạ? Xin anh hãy giải thích rõ ràng chuyện này, tôi tin là rất nhiều người vẫn muốn đặt lòng tin vào anh".
Nữ phóng viên cũng có chút nóng lòng, hi vọng Lâm Chính có thể đưa ra lời giải thích hợp lý.
Nhưng với những lời nói vừa rồi thì e rằng đây là điều không thể.
Dù sao chính thần y Lâm cũng đã thừa nhận...
Đúng lúc này, Lâm Chính nói với Phục Sinh Quái Thủ: "Ông Phục Sinh Quái Thủ, ông có thể lấy tàn quyển Dược Vương của ông ra công bố cho mọi người xem không?".
"Chẳng phải tôi mới công bố rồi sao? Sao hả? Cậu còn muốn nói hươu nói vượn, cố gắng giải thích cho bản thân sao? Tôi nói cho cậu biết, chỉ lãng phí thời gian thôi!", Phục Sinh Quái Thủ nhíu mày đáp.
"Ông mới chỉ cho ông lão kia xem chứ mọi người đã thấy đâu! Thị phi công bằng, mọi người tự có ý kiến!", Lâm Chính lắc đầu.
"Thôi được rồi, nếu cậu vẫn chưa từ bỏ, thì tôi sẽ cho cậu hết hẳn hi vọng! Làm phiền các phóng viên chĩa ống kính về phía tôi!".
Phục Sinh Quái Thủ bình thản nói, rồi lại lấy tàn quyển, mở nó ra, giơ lên cao.
Tất cả các phóng viên ở xung quanh đều chĩa ống kính về phía tàn quyển kia.
Những người đang có mặt cũng nghển cổ kiễng chân, mở thật to mắt.
"Lật tiếp đi", Lâm Chính kêu lên.
"Tôi sẽ khiến cậu tâm phục khẩu phục!".
Phục Sinh Quái Thủ cười khẩy, lật tàn quyển ra.
Quyển hạ chỉ có sáu trang.
Loáng cái đã lật hết.
Nhưng không ai nhìn ra được sơ hở gì.
"Quý vị có thấy vấn đề gì không?", Phục Sinh Quái Thủ lớn tiếng nói.
Những người có mặt đưa mắt nhìn nhau, đều không nói gì, chỉ có một số ít người kêu lên.
"Không vấn đề gì cả!".
"Không nhìn ra bất cứ sơ sót gì!".
"Rõ ràng là thần y Lâm đang cãi láo!".
Giọng nói lác đác nhưng nghe rõ mồn một.
"Lần này cậu còn gì để nói không?", Phục Sinh Quái Thủ cười nói đầy khinh miệt.
"Ai nói không có vấn đề?".
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng đi tới, lật đến trang cuối cùng, rồi chỉ vào mép trang, sẵng giọng: "Làm phiền quý vị hãy nhìn cho rõ ràng, đây là cái gì?".
Mọi người nín thở, vội nhìn thật kĩ.
"Cái đó... hình như là dấu vết bị xé!".
"Đúng! Là dấu vết bị xé!".
"Cũng tức là tàn quyển này không chỉ có sáu trang?".
Những người đứng gần lập tức kêu lên thất thanh.
"Cái gì?".
Phục Sinh Quái Thủ sửng sốt, vội cầm lấy tàn quyển, mở trang cuối cùng ra xem.
Phát hiện trang cuối cùng quả nhiên có dấu vết bị xé.
Do tàn quyển này chỉ có ít trang, ông ta đã nhớ hết nội dung trong đó, nên không mở ra xem, lại càng chưa từng chú ý đến dấu vết ở trang cuối cùng này.
"Sao lại như thế được?".
Bầu không khí trở nên im phăng phắc!