“Cái...cái gì?”, Phục Sinh Quái Thủ trợn mắt, tưởng là mình nghe nhầm.
Phong Tiếu Thủy đứng bên cửa sổ im lặng một hồi lâu.
Không chỉ có bọn họ dám ngông cuồng. Lâm Chính mà ngông cuồng, mà điên lên thì sẽ càng tàn nhẫn và độc ác hơn bọn họ.
“Tôi tới Giang Thành là vì muốn anh ta thân bại danh liệt, chết không có đất chôn thật không ngờ anh ta lại khiến Tử Vực của chúng ta mất mặt như thế”.
Phong Tiếu Thủy hít một hơi thật sâu, quay qua nhìn: “Anh ta...luôn luôn như vậy sao?”
Cô gái trong màn hình suy nghĩ sau đó bật cười: “Tôi có ngày hôm nay cũng là do anh ta hại, cũng là do anh ta cứu, tôi còn được chứng kiến một kẻ ngông cuồng hơn nhiều”.
“Vậy sao?”, Phong Tiếu Thủy khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị: “Lâu lắm rồi mới gặp đối thủ khiến tôi cảm thấy hứng thú như vậy”.
Nói xong anh ta lấy bộ đàm ra và khẽ nói vài câu. Phục Sinh Quái Thủ giật mình, vội vàng ấn nút và còn định nói gì đó.
“Làm theo”, không đợi ông ta nói hết thì Phong Tiếu Thủy đã lên tiếng. Phục Sinh Quái Thủ hác hốc miệng, khuôn mặt trở nên méo mó.
“Thần y Lâm, chúng tôi đồng ý”, ông ta bặm môi.
“Được, vậy chúng ta đấu một trận”, Lâm Chính điềm đạm gật đầu, sau đó bước ra.
“Thần y Lâm thực ra không cần như vậy?”, Trương Văn Hoa bước tới khẽ nói.
“Yên tâm đi, tôi không tiến hành đấu y ở đây đâu. Tôi sẽ lập tức giải tán đám đông”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm biết là ý tôi không phải như vậy mà. Kẻ này rõ ràng là tới gây sự.
“Không sao, người như này tôi gặp nhiều rồi. Không sao hết”.
Lâm Chính mỉm cười sau đó lên tiếng: “Các vị, tôi và Phục Sinh Quái Thủ sẽ tiến hành một trận đấu y. Chúng tôi sẽ tiến hành ở nhà thể thao. Nếu các vị có hứng thú thì có thể tới đó xem. Được rồi các vị, mau giải tán thôi”
Đám đông nghe thấy vậy lần lượt giải tán.
“Tôi tới nhà thể thao đợi cậu”, Phục Sinh Quái Thủ nói rồi quay người rời đi.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng đành thở dài bất lực: “Vâng chủ tịch”.