"Khụ khụ khụ..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ái Nhiễm bỗng trở nên trắng bệch, che miệng ho không ngừng, khóe miệng còn rỉ rất nhiều máu tươi.
"Hả?".
"Sao lại như vậy được?".
"Lẽ nào... thuốc của thần y Lâm không có tác dụng với cô gái này sao?".
"Tiêu rồi! Tiêu rồi!".
Các khán giả đang có mặt đều run rẩy sợ hãi, bàng hoàng lo lắng.
Với tình hình hiện giờ thì hình như Lâm Chính đã không còn bao nhiêu phần thắng.
Nhưng Lâm Chính không hề hoảng hốt, mà lại giơ chân lên giẫm mạnh.
Rầm!
Sàn đấu lại chao đảo.
Lần này còn rung lắc dữ dội hơn lần trước.
Vèo vèo vèo...
Chỉ thấy số châm bạc Lâm Chính đặt trên bàn bất ngờ bị lực chân của anh làm cho chấn động, tất cả đều bay ra, đâm vào người Ái Nhiễm một cách chuẩn xác.
Ái Nhiễm rùng mình một cái, sau đó cúi gập người xuống, máu phun từ miệng ra biến thành màu đen sì. Sau khi nôn một lúc, hơi thở của cô ta trở nên yếu ớt, sắc mặt không còn chút máu, nhìn rất tiều tụy.
"Mau, đội y tế, mau lại đây cứu chữa cho cô gái này đi!", đội trưởng Trương cuống lên, vội vàng la hét.
"Cứ bình tĩnh! Có tôi đây rồi! Thuốc độc trong người cô ta, chỉ cần uống thuốc giải của tôi thì sẽ bình an vô sự! Các cậu không cần phải ngạc nhiên!".
Phục Sinh Quái Thủ cười nói, sau đó nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính: "Thần y Lâm, đây chính là bản lĩnh của cậu sao? Bây giờ xem ra trình độ của cậu cũng chẳng ra gì! Cậu thua rồi! Ha ha ha..."
Lâm Chính không nói gì, bảo người cởi bỏ dây trói trên người, anh nhìn Ái Nhiễm, rồi lại nhìn Phục Sinh Quái Thủ, bình tĩnh đáp: "Chẳng phải nên là tôi thắng sao?".
"Cậu đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Bệnh nhân của tôi đã khỏi bệnh hoàn toàn, sức khỏe cực kỳ tốt, còn bệnh nhân của cậu... cô Ái Nhiễm e là cũng sắp mất mạng rồi! Ai thắng ai thua, xung quanh có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn, cậu còn sống chết không thừa nhận sao?", Phục Sinh Quái Thủ cười lớn nói.
Những người có mặt hoặc ủ rũ chán chường, hoặc thở dài thườn thượt, tuy bọn họ không muốn thừa nhận nhưng sự thật đã rành rành ra đó.
Lâm Chính đã thua.
"Cô gái, cô có thể tuyên bố kết quả cuộc thi được rồi! Sau đó, tôi sẽ yêu cầu thần y Lâm thực hiện lời hứa trước đó!", Phục Sinh Quái Thủ nheo mắt cười.
Toàn thân Châu Ngải run rẩy, sắc mặt khó coi, nhìn Lâm Chính rồi thở dài đáp: "Được".
Cô ấy bước lên phía trước, cầm lấy micro, chuẩn bị tuyên bố Phục Sinh Quái Thủ đã giành phần thắng.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: "Cô Châu Ngải, nếu muốn tuyên bố kết quả thì mong là cô đừng gọi nhầm tên, người thắng là tôi".
"Sao? Cậu vẫn chưa chịu chấp nhận sự thực à?", Phục Sinh Quái Thủ lắc đầu cười: "Cậu càng không chịu thừa nhận thì càng giống một tên hề. Thần y Lâm, cậu không biết bây giờ mình nực cười đến mức nào sao?".
"Nực cười? Tôi thấy là ông chưa hiểu rõ tình hình thì có!".
Lâm Chính lắc đầu, sau đó nói với người của đội y tế: "Làm phiền các anh kiểm tra cho cô gái này, sau đó công bố kết quả kiểm tra cho mọi người biết".
"Được".
Mấy người của đội y tế đi tới, đỡ Ái Nhiễm đi kiểm tra.
Nhưng trong mắt mọi người thì đây chẳng khác nào hành động thừa thãi.
Lúc này, Ái Nhiễm chỉ còn thở thoi thóp, sắc mặt trắng bệch, lại còn nôn ra nhiều máu như vậy, sao có thể không bị gì chứ?
Thắng thua đã rõ ràng.
"Cần gì phải lãng phí thời gian chứ? Thần y Lâm, cậu có biết cô Ái Nhiễm đã uống thuốc gì không?", Phục Sinh Quái Thủ ghé lại gần, khóe môi nhếch lên, nở nụ cười chế giễu.
"Thuốc gì?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Là thần dược đặc chế của Tử Vực chúng tôi, Sinh Tử Đan!".
"Sinh Tử Đan?".
"Đúng, người không có bệnh uống nó sẽ bị mất mạng! Người bị bệnh uống nó thì sẽ khỏi bệnh! Đây là loại thuốc mạnh nhất của Tử Vực chúng tôi, do đích thân tộc trưởng luyện chế, tổng cộng có năm viên. Hôm nay để đối phó cậu mà đã dùng hai viên, cậu bại trong tay Sinh Tử Đan cũng coi như vinh hạnh rồi!", Phục Sinh Quái Thủ cười khẩy.
Không có thủ đoạn nào có thể vượt được Sinh Tử Đan!
Tất cả mọi người đều nín thở, mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào kết quả kiểm tra ở trong tay người phụ trách của đội y tế.