Mọi người chứng kiến cảnh tượng này thì đều hiểu ra.
Tử Vực đã thua.
Thua một cách thảm hại.
Sự trừng trị mà bọn họ lấy làm kiêu ngạo, khi thi triển với thần y Lâm, mới được một bước đã thất bại.
Phong Tiếu Thủy chẳng nói chẳng rằng, ngã ngồi xuống ghế, sắc mặt tái nhợt.
Châu Ngải vô cùng mừng rỡ, lập tức cầm lấy micro hô lớn: "Tôi tuyên bố, người giành chiến thắng của cuộc thi này là thần y Lâm!".
"Hay quá!".
"Thần y Lâm!".
"Thần y Lâm!".
"Thần y Lâm!".
…
Các khán giả đang có mặt đều nhốn nháo cả lên.
Bọn họ hò reo ầm ĩ tên của thần y Lâm.
Có người còn kích động chạy khỏi chỗ ngồi, định xông lên sàn đấu ôm chầm lấy Lâm Chính.
Nhưng không chờ khán giả xông tới, các cảnh sát đã dẫn đầu xông tới trước, tung anh lên cao.
"Ấy? Các anh..."
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy đám đông kích động, anh chỉ đành mỉm cười bất đắc dĩ, mặc kệ bọn họ.
Ái Nhiễm lặng lẽ đi xuống, trở về chỗ ngồi nghỉ ngơi.
"Cô Ái Nhiễm, cô không sao chứ?", người đàn ông tóc ngắn vội đi tới hỏi thăm.
"Tôi không sao", Ái Nhiễm lắc đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lâm Chính ở trên sàn đấu, lóe lên tia sáng, dường như đang suy nghĩ gì đó.
"Cô Ái Nhiễm, cô thấy châm thuật của thần y Lâm thế nào?", cô gái tóc đuôi ngựa mỉm cười hỏi.
"Tôi phải thu lại những lời đã nói lúc trước, châm thuật của người này quả nhiên bất phàm, bị trói tay bị che ngũ quan mà anh ta vẫn có thể dựa vào xúc giác để đoán được huyệt vị, đồng thời dùng lực truyền lực để châm cứu. Kĩ nghệ này phải nói là xuất quỷ nhập thần!", Ái Nhiễm khàn giọng đáp.
"Dựa vào xúc giác? Dùng lực truyền lực? Cô Ái Nhiễm, tôi không hiểu ý của cô lắm, vừa nãy trên sàn đấu, thần y Lâm không hề chạm vào cô mà, sao cô lại nói là dùng xúc giác chứ?", người đàn ông tóc ngắn nghi hoặc hỏi.
Phong Tiếu Thủy lập tức cảm thấy toàn thân vô lực, mặt mày ủ rũ ngồi phịch xuống đất...