Trong căn phòng dưới tầng hầm.
Lâm Chính nhanh chân đi vào phòng nghỉ.
Lúc này, Bạch Họa Thủy đang nằm trên ghế đọc sách.
Bà ta còn đeo một chiếc kính gọng vàng, ăn mặc thoải mái, thoạt nhìn đầy lười biếng và tri thức.
Tuy đã bị nhốt ở đây khá lâu, nhưng bà ta không hề tỏ ra sốt ruột, mà ngày nào cũng sống rất đầy đủ.
Bởi vì bà ta biết, chỉ cần đại hội diễn ra, là bà ta có thể lấy lại sự tự do.
Huống hồ bà ta cũng không nóng lòng muốn rời khỏi đây.
Bởi vì lợi ích bà ta có được khi ở lại đây sẽ không bao giờ có được khi ở Thương Minh.
Ví dụ như tuổi thọ.
Ví dụ như thanh xuân.
So với bà ta thì người tuyệt phạt và người phán quyết cũng nhận được không ít lợi ích, thực lực và thân xác của bọn họ trở nên mạng mẽ hơn, cảnh giới cũng được nâng cao không ít, ai nấy đều nảy sinh cảm giác lưu luyến với nơi này.
"Xem ra bà đã quen với việc sống ở nơi này rồi".
Lâm Chính đi tới, đặt mông ngồi xuống, bảo người hầu ở đây rót cà phê, rồi mỉm cười hỏi.
"Cũng tạm được, tháng này nhớ đưa thuốc đấy".
Bạch Họa Thủy vừa đọc sách vừa nói, đầu cũng không ngẩng lên: "Sao cậu lại rảnh rỗi đến đây thế? Lại bắt được ai sao?".
"Đúng là bắt được mấy người, chắc là tôi phải mở rộng chỗ này thôi, nếu không không đủ cho các bà ở mất", Lâm Chính cười nói.
"Thế thì cậu phải sắp xếp bọn họ đến phía Bắc, ở cùng đám người tuyệt phạt, phía Nam tôi ở một mình là đủ rồi", Bạch Họa Thủy bình thản đáp.
"Được".
Lâm Chính gật đầu.
"Thần y Lâm, người đã tỉnh rồi".
Đúng lúc này, Tào Tùng Dương đi tới, cung kính nói.
"Đưa tới đây", Lâm Chính vung tay lên nói.
Chẳng mấy chốc, mấy người đàn ông yếu ớt được khiêng vào.
Bạch Họa Thủy nghi hoặc nhìn những người này, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
"Tôi còn tưởng là ma nhân nữa".
"Lần này không phải là ma nhân".
"Vậy bọn họ là ai? Chắc không phải... lại là người của đại hội đấy chứ?", sắc mặt Bạch Họa Thủy đanh lại, nói: "Thần y Lâm, tôi phải cảnh cáo cậu, nếu cậu còn bắt người của đại hội, một khi đại hội phát hiện ra và dùng tới lực lượng kia, thì cậu và thậm chí là cả Giang Thành sẽ thịt nát xương tan, cậu hiểu không?".
"Không không không, mấy người tôi bắt được cũng không phải là người của đại hội, bà cứ yên tâm đi", Lâm Chính vội giải thích.
Bạch Họa Thủy thở phào nhẹ nhõm rồi mới hỏi: "Vậy bọn họ là ai?".
"Người của Tử Vực", Lâm Chính đáp.
"Cái gì?".
Bạch Họa Thủy gần như nhảy dựng lên khỏi ghế, kêu lên thất thanh.
Bà ta mở to hai mắt, khuôn mặt tỏ vẻ kinh ngạc đầy đáng yêu, đôi mắt như đá quý nhìn Lâm Chính chằm chằm, không thể tưởng tượng nổi.
"Sao vậy?", Lâm Chính tò mò hỏi.
"Cậu... cậu... cậu..."
Bạch Họa Thủy lắp bắp chỉ vào anh, một lúc lâu sau mới ngồi xuống, mỉm cười bất lực: "Tôi chưa gặp người nào chán sống như cậu cả, chọc vào đại hội, chọc vào Thiên Ma Đạo, bây giờ còn chọc vào cả Tử Vực! Cậu có thể sống được đến bây giờ... đúng là kỳ tích!".
"Chắc là bà hơi coi thường tôi rồi".
Lâm Chính nói.
Bạch Họa Thủy chẳng buồn nói nữa, lại cầm quyển sách lên, nhưng tâm hồn vẫn treo ngược cành cây.
Lâm Chính đặt cốc cà phê xuống, nhìn về phía mấy người kia.
"Cậu là... thần y Lâm?".
"Chuyện này là sao? Chúng tôi chưa chết sao?".
"Tôi nhớ hình như chúng tôi bị ma nhân tập kích... Sao chúng tôi lại ở đây?".
"Từng nghe tới Trường Sinh Đan chưa?", Lâm Chính cười hỏi.