Đối diện cú đấm sắt thép khủng khiếp, Bạch Nan Ly cảm thấy đầu óc trống rỗng. Có vẻ như anh ta vẫn chưa biết thực lực của mình đang ở mức độ nào. Thế nhưng lúc này đã không còn đường lui nữa rồi. Dù anh ta không muốn thì cũng vẫn phải liều mạng.
Bạch Nan Ly lập tức tung chưởng ra đỡ.
Bùm…Quyền đấm và chưởng đánh va chạm phát ra âm thanh nặng nề.
Ngay sau đó. Làn sóng sức mạnh tỏa ra bốn phía.
“Woa!”, đám đông bị luồng sức mạnh đẩy lùi. Mặt tường xuất hiện những vết nứt. Vài người của Cửu Trại lập tức bảo vệ bà cụ Bạch để tránh bà cụ bị ảnh hưởng.
Đợi cho làn sóng sức mạnh tản đi bớt thì…Đám đông mới phát hiện ra Bạch Nan Ly hóa ra có thể đỡ được đòn tấn công một cách vô cùng dễ dàng.
Cú đấm của Lam Xung dường như không hề có tác dụng với Bạch Nan Ly.
“Cái gì?”, Lam Xung thất kinh.
Bạch Nan Ly cũng bàng hoàng. Anh ta vô thức nói: “Sức mạnh của anh…sao yếu thế?”
Thực ra Bạch Nan Ly chỉ buột miệng hỏi, chứ không hề có ý chế nhạo đối phương. Thế nhưng Lam Xung thì nghe thành ý tứ hoàn toàn khác.
“Anh nói cái gì?", Lam Xung tức giận gầm lên và lao về phía Bạch Nan Ly.
Nhưng cú đấm này dù là tốc độ hay là sức mạnh thì đối với Bạch Nan Ly mà nói cũng yếu vô cùng. Bạch Nan Ly đỡ đòn, anh ta chỉ cần một cú chộp tay là có thể ôm trọn cú đấm.
Bạch Nan Ly hừ giọng, lao về phía Lam Xung: “Lam Xung, anh còn gì nói không? Muốn đánh tiếp không?”