Thấy Lâm Chính bước ra, tất cả mọi người đều giật mình. Mặc dù Công Thâu Kỳ Lân chỉ tiện thể tấn công nhưng người có thể đỡ được đòn của hắn cũng không phải dạng vừa.
“Anh ta ai vậy? Người của Cửu Trại à?”, Công Thâu Kỳ Lân nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Không phải, tôi là bạn của Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.
“Vậy sao?”, Công Thâu Kỳ Lân lạnh lùng nhìn hai người kia và hừ giọng: “Các người cũng to gan gớm, dám dẫn cả người ngoài vào. Xem ra hôm nay không xử lý Cửu Trại thì các người không hiểu thế nào là quy tắc của Thiên Tính Thế Gia”.
“Anh Kỳ Lân xin bớt giận, nghe chúng tôi giải thích”, Thẩm Niên Hoa vội nói.
“Không cần giải thích, đợi tôi xử lý xong Bạch Nan Ly sẽ xử lý tới nội tộc các người”, Công Thâu Kỳ Lân lạnh lùng nói.
“Đợi đã”, Lâm Chính hét lớn.
“Sao thế? Anh muốn chết đến vậy cơ à? Đừng vội, bởi vì tôi cũng không có ý định sẽ tha cho anh. Thiên Tính Gia chúng tôi không hoan nghênh những vị khách như anh. Lát nữa kết cục của anh sẽ còn thê thảm hơn cả họ nữa. Anh cứ lo cho mình trước đi”, Công Thâu Kỳ Lân hừ giọng.
“Tôi sao cũng được nhưng có một chuyện chưa giải quyết xong thì e rằng không ổn”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Chuyện gì?”, Công Thâu Kỳ Lân hỏi.
“Đó là chuyện anh khiến bạn tôi bị thương”.
“Ồ?”, Công Thâu Kỳ Lân khẽ giật mình, cảm thấy có hứng thú.
“Tôi không cần biết đây là chỗ nào, cũng không cần biết quy tắc gì hết, anh khiến bạn tôi bị thương thì anh phải giải thích, nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Dứt lời, cả hiện trường bật cười.
“Ha ha, gã này đang nói gì vậy?”
“Anh ta dám uy hiếp Anh Kỳ Lân sao? Thật nực cười”.
“Anh ta tự coi mình là gì vậy? Ha ha..Cũng không tự xem lại bản thân mình xem”.
“Thật nực cười, dám uy hiếp cả Anh Kỳ Lân, đúng là bạn của Bạch Nan Ly thì cũng vô dụng y như cậu ta vậy”.
Người của Tam Trại bật cười không chút khách khí, các thể loại chế nhạo đều vang lên không ngớt. Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa đều cuống cả lên.
“Thần y Lâm, tôi biết anh đứng ra là vì tôi nhưng người này không dễ đối phó đâu, thôi bỏi đi, Bạch Nan Ly khẽ nói.
“Vậy thì, anh định để anh ta trừng phạt và phế tu vi sao?”, Lâm Chính nói.
Bạch Nan Ly không biết phải trả lời thế nào: “Nếu không còn lựa chọn nào khác thì chỉ có thể như vậy thôi”.
“Giờ không phải là có rồi à? Anh lùi ra, đợi tôi xử lý xong anh ta rồi tính”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Thần y Lâm...”, Bạch Nan Ly hoang mang.
Cả hiện trường im lặng như tờ.