Lâm Chính nhanh chóng ăn hết quá nửa số bột trong hộp.
Anh vừa cất chiếc hộp đi.
"Hự..."
Cơ thể anh bỗng run rẩy, sau đó cả người quỳ sụp xuống đất, thở hổn hển, mặt túa mồ hôi.
Chẳng mấy chốc, làn da Lâm Chính trở nên đỏ tươi như bị nướng chín.
"Cậu đã ăn gì? Tại sao năng lượng trong người cậu lại hỗn loạn như vậy?".
Thần Võ Tôn ngạc nhiên.
"Đi đi, các bà... đi đi... Mau! Tất cả mau rời khỏi đây... Nhanh lên..."
Lâm Chính ôm lồng ngực, vừa thở hổn hển vừa khó nhọc kêu lên.
Ai nấy đều cảm thấy kinh ngạc khó hiểu.
"Hãy nghe thần y Lâm, mau đi đi!", Thần Võ Tôn nhận ra gì đó, lập tức quát lớn.
Đám Tào Tùng Dương do dự không quyết, nhưng bị Thần Võ Tôn quở trách, cuối cùng vẫn mang theo Cùng Đao và Mạn Sát Hồng đã bị khống chế rời đi.
Nhưng Thần Võ Tôn không bỏ đi, mà đanh mắt nhìn Thần Hỏa Tôn Giả đang dần tiến về phía này, trầm giọng nói: "Thần y Lâm, tôi giúp cậu giết người này! Cậu mau ổn định năng lượng trong người đi, đừng có làm bừa, nếu không cứ tiếp tục thế này, cậu sẽ tan xác mà chết đấy! Mau dừng lại đi!".
Nhưng lời nói của Thần Võ Tôn cũng không có tác dụng gì.
Cả người Lâm Chính run lên bần bật, mồ hôi túa ra càng ngày càng nhiều, làn da cũng càng ngày càng đỏ rực, giống như bị nhúng vào nồi dầu sôi.
"A!".
Anh phát ra một tiếng gầm giận dữ chấn động bầu trời, cả người bỗng tỏa ra một luồng khí cuồn cuộn, sau đó...
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Âm thanh da thịt nứt toác vang lên.
Nhìn kĩ.
Da thịt toàn thân Lâm Chính nứt ra, từng khe máu dữ tợn lan khắp người anh, nhìn anh không khác gì tấm thủy tinh vỡ, chằng chịt các đường vân, ai nhìn cũng cảm thấy da đầu tê dại.
"Năng lượng quá mạnh, đã vượt quá sức chịu đựng của da thịt. Thần y Lâm, nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc là tôi phải lấy túi đựng các mảnh xác của cậu mất", Thần Võ Tôn trầm giọng nói.
Lâm Chính vẫn không trả lời, chỉ không ngừng run rẩy, cố gắng chìa tay ra, nhón từng cây châm bạc đâm vào các huyệt vị trên người.
"Vẫn ngoan cố sao?".
Thần Võ Tôn thầm nghiến răng, ánh mắt có chút tức giận.
Ầm!
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên.
Khí tức của Thần Võ Tôn lập tức hỗn loạn.
Hóa ra Thần Hỏa Tôn Giả đã xé nát khí thế của bà ta.
"Hỏng rồi!".
Thần Võ Tôn đanh mặt lại, lập tức huy động khí thế.
Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả đã nhào tới.
Ngọn lửa đen sì đáng sợ quanh người ông ta cuốn về phía Thần Võ Tôn nhanh như chớp.
"Thất Tinh Điêu Linh Chưởng!".
Thần Võ Tôn lập tức có phản ứng, giang hai tay ra, chưởng ảnh như hoa, lần lượt vỗ về phía ngọn lửa kia.
Ngọn lửa bị đánh tan.
Nhưng tàn lửa bắn ra không hề biến mất, mà rơi xuống bên cạnh Thần Võ Tôn, chặn đường lui của bà ta.
Những tàn lửa này không hề bình thường, bên trong ẩn chứa ma lực nồng đậm cực kỳ đáng sợ, một khi bén vào thì khó mà dập được.
Thần Võ Tôn vô cùng e dè, suy nghĩ tìm đường lui.
Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả lại bổ nhào tới, sức mạnh cuồng bạo đánh về phía bà ta như sóng dữ.
"Đồ bẩn thỉu! Tránh ra!".
Thần Võ Tôn nổi giận, tiếp tục tung chiêu, móc xuống đất rồi hất mạnh.
Ầm!
Cả con đường bị bà ta móc lên, hất về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
Nhưng lúc này Thần Hỏa Tôn Giả đã hoàn toàn mất khống chế, trở thành một hung thú điên cuồng, đâu còn biết đau và dừng lại. Ông ta đánh tan con đường dày một mét kia, rồi lao về phía Thần Võ Tôn.
Sắc mặt Thần Võ Tôn lạnh lùng, điên cuồng tấn công, chưởng ảnh rợp trời và ma khí tàn bạo ập tới như cuồng phong vũ bão.
Nhưng lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả đã mất hết lý trí, không biết phòng ngự, cũng không biết tránh né, chỉ một mực tấn công.
Sau khi ma hóa, thân xác của ông ta lại càng mạnh đến mức đáng sợ, cho dù là đòn tấn công của Thần Võ Tôn cũng khó mà công phá được thân xác của ông ta.
Thần Hỏa Tôn Giả bất chấp tất cả để tấn công, móng vuốt cứa rách cánh tay của Thần Võ Tôn.
"Hự..."
Thần Võ Tôn rên lên một tiếng, vội vàng kéo giãn khoảng cách, bà ta ngoảnh sang nhìn, vết cào trên cánh tay sâu đến tận xương, hơn nữa ma khí quấn quanh, dường như muốn xâm nhập vào người...
"Ma khí của thứ này đáng sợ chẳng khác nào ma độc! Nếu cứ đánh tiếp mà bị cào mấy vết nữa, thì chắc chắn cơ thể mình sẽ dính đầy ma khí, cũng chẳng còn sống được bao lâu".
Uy lực khổng lồ không kém gì đạn đạo tỏa ra.