Tại học viện Huyền Y Phái. Tần Bách Tùng dẫn theo Hùng Trưởng Bạch, Long Thủ và Nhan Khả Nhi cũng đội quân tinh nhuệ lập tức tới phòng cấp cứu.
Sau khi họ mở cửa thì thấy một người đen thui đang nằm trên cáng cứu thương. Đó chính là thần y Lâm.
“Tần viện trưởng”, Từ Thiên rưng rưng nước mắt, chạy tới quỳ xuống trước mặt Tần Bách Tùng, chộp lấy cánh tay của ông ta: “Tần viện trưởng dù thế nào cũng phải cứu lấy chủ tịch”.
“Ông mau đứng dậy đi, ông yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức cứu sống thầy”.
Hai mắt Tần Bách Tùng cũng đỏ hoe. Nói xong ông ta bước tới kiểm tra cho Lâm Chính. Nhan Khả Nhi, Long Thủ, Hùng Trưởng Bạch cũng vội bước lên giúp đỡ.
Tất cả mọi người đều bị đuổi ra ngoài, không được vào trong. Phía bên ngoài chật kín người. Đám đông tỏ vẻ lo lắng, lẳng lặng cầu nguyện cho Lâm Chính.
Mã Hải cũng có mặt. Ông ta ngồi ghế, hút hết điếu này tới điều khác, khuôn mặt để lộ vẻ lo lắng.
“Mã tổng, bên ngoài có nhiều phóng viên quá, bảo vệ sắp không chặn lại được nữa rồi”, lúc này, một người của học viện chạy tới vội nói.
“Phóng viên sao? Chắc chắn là đã đánh hơi được điều gì đó rồi. Cử thêm người, không cho họ vào đây. Cả học viện giờ đang dồn sức cứu người, chủ tịch Lâm còn chưa biết sống chết thế nào, ai mà có thời gian để tâm tới bọn họ. Nói với người của chúng ta nếu đám phóng viên không chịu rời đi thì đánh”, Mã Hải lạnh lùng nói.
“Vâng...”
Đám người của Dương Hoa nhanh chóng được điều động tới chặn trước cửa. Thế nhưng rõ ràng đám phóng viên cũng không chịu từ bỏ, tất cả đề chĩa máy quay, máy ảnh về phía trước.
“Để cho chúng tôi vào đi”.
“Xin hỏi tình hình hiện tại của thần y Lâm thế nào rồi?”
“Chúng tôi nghe nói anh ấy đang bị thương rất nặng, có thể để chúng tôi vào phỏng vấn không”.
“Thần y Lâm không bị nguy hiểm tới tính mạng đấy chứ?”
“Thần y Lâm chết chưa?”, một vài phóng viên vô lương tâm lên tiếng. Đám bảo vệ nghe không chịu nổi nữa bèn điên cuồng đàn áp họ.
“Ấy? Sao các người lại dùng bạo lực vậy?”
“Chúng tôi là phóng viên, sao các người có thể đuổi đi như thế chứ? Chúng tôi có quyền được biết, dựa vào cái gì mà các người đuổi chúng tôi?”
“Mau tránh ra”, vài người phóng viên nóng máu lập tức gào lên.
Bảo vệ vô cùng đau đầu. Đúng lúc này có một nhóm người dân chạy tới đập cho đám phóng viên vô lương tâm kia một trận.
“Các người làm gì vậy”, bên truyền thông giật mình vừa sợ vừa kinh hãi kêu lên.
“Không cần”, Mã Hải hít một hơi thật sâu: “Bọn họ tới...cầu nguyện cho chủ tịch, hà tất phải đuổi đi”.