Ma Bình há mồm trợn mắt, tưởng rằng Lâm Chính bị điên mất rồi. Mặc dù trước đó thông tin Tần Linh đánh bại Trần Thủ được truyền đi khắp nơi nhưng đến cả Ma Bình cũng cho rằng là do Tần Linh dùng thủ đoạn hoặc là đánh lén, nếu không cô ta không thể nào đánh bại được Trần Thủ.
Mà thực lực của Trần Đọa Phi và hai người kia không thua gì Trần Thủ. Đặc biệt là người đàn ông kia, anh ta là xếp thử 7 trong những thiên tài và tên Đoan Mộc Chí Minh.
Thủ đoạn của anh ta mạnh hơn Trần Thủ hơn rất nhiều.Vậy mà một mình Tần Linh có thể đấu được với bảy người sao?
Sợ là khó hơn cả lên trời mà. Ma Bình định ngăn lại nhưng đã muộn. Tần Linh đã bước lên võ đài.
Trần Đọa Phi, Trần Thủ cũng nhảy lên.
Cả hiện trường sục sôi. Tiếng bàn tán xì xầm vang lên không ngớt.
Những người tinh ý đều có thể nhận ra đây chắc chắn là chiêu trò do Trần Đọa Phi gây ra. Nếu không không thể nào có thể trùng hợp như vậy. Hai anh em nhảy lên võ đài.
Chắc chắn là hai người họ cố tình muốn trả thù Tần Linh. Thế nhưng thôn Ẩn Ma là một nơi coi trọng quy tắc. Chỉ cần không có chứng cứ thì chẳng ai có thể trách Trần Đọa Phi được.
“Tần Linh lần này thảm rồi”.
“Du Dật và hai anh em Trần Thủ có mối quan hệ thân thiết. Trần Đọa Phi còn thích Du Dật, Tần Linh không chỉ chặt tay của Du Dật mà còn đánh bại cả Trần Thủ trước đó khiến bọn họ mất mặt thế nên họ phải báo thù Tần Linh rồi”.
“Sao Tần Linh vẫn còn dám lên đấu thế không biết. Tôi thật sự không hiểu”, đám đông xì xầm to nhỏ.
“A Linh”, lúc này, Tần Trác đứng lên.
“Bố”, Tần Linh đáp lại.
“Nghe này, quyết đấu có thể nhận thua. Nếu như con cảm thấy không ổn thì mau nhận thua, rõ chưa?”, Tần Trác bặm môi, lên tiếng.
Cảnh tượng đó khiến cả hiện trường im lặng. Tất cả đều trố tròn mắt.