Cả hiện trường chết lặng. Tam quan của bọn họ điên đảo.
Dù là khi Ma Chấn đã tuyên bố kết quả thì rất nhiều người cũng vẫn chưa kịp hoàn hồn. Cho tới khi Tần Linh nhảy xuống thì tiếng hoan hô rầm trời mới vang lên. Cả hiện trường sục sôi.
“Tần Linh thắng rồi, Tần Linh đã thắng rồi”.
“Hơn nữa còn thắng một cách dễ dàng. Ôi trời ơi, cô ấy thật sự là Tần Linh mà tôi đã quen sao?”
“Từ lúc nào mà cô ấy trở nên lợi hại như vậy thế?”
“Ôi ông trời ơi…”, không ai dám tin.
“Trần Đọa Phi, Trần Thủ, các người đừng làm khó tôi nữa. Tôi đã không so đo với các người nhiều lần rồi vậy mà các người hết lần này đến lần khác hại tôi. Nếu không phải nể tình cũng một tộc thì tôi đã sớm ra đòn sát phạt rồi. Nghe đây, nếu các người còn gây sự thì tôi không nể mặt nữa đâu”, Tần Linh trừng mắt với hai anh em rồi quay người rời đi.
Hai người bặm môi, tức lắm nhưng không làm gì được. Tần Linh giống như một con khổng tước kiêu kỳ bước đi. Đám người Ma Bình hò reo.
“Anh Lâm”, Tần Linh bước tới mỉm cười.
“Cảm giác thế nào?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Rất tốt. Trời ạ, tôi không ngờ là tôi lại lợi hại như vậy”, Tần Linh kích động nói
“Anh Lâm, có phải là do anh làm không?”, Ma Bình sà tới, khẽ nói: “Thực lực của Tần Linh tôi biết mà. Cô ấy không thể nào thắng được bất kỳ ai trong ba người kia. Vậy mà giờ cô ấy lại làm được, nhất định là do anh làm đúng không?”
“Tôi cũng không làm gì cả, chỉ giúp cô ấy điều hòa lại cơ thể thôi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Điều hòa cơ thể sao?”, Ma Bình giật mình: “Vậy anh có thể giúp tôi được không?”
“Hả…yên tâm, sẽ có cơ hội thôi”, Lâm Chính mỉm cười.
Những cuộc chiến tiếp theo với Tần Linh vô cùng thuận lợi. Đến ngay cả Đoan Mộc Chí Minh xếp vị trí thứ bảy cũng bị cô ta xử lý một cách dễ dàng.
Còn đám người Ma Bình thì bị bại trong tay của thiên tài số mười.Thực lực của Tần Linh khiến đám đông phải kinh ngạc.Tần Trác cười ha ha. Đám người ông Du thì lạnh mặt, bặm môi.
“Tôi luyện chế ra được một loại đan dược gọi là Thần Uy Đan”, Lâm Chính nói.