Lâm Chính vừa về đến Giang Thành đã lập tức bắt tay vào việc sắp xếp.
Chẳng mấy chốc người Thánh Sơn đã tìm đến tận nơi.
Vẫn là Học viện Huyền Y Phái.
Cường giả Thánh Sơn đến cũng cực kỳ kiêu ngạo, lao thẳng đến phá cửa đi vào, thấy ai là đánh giết.
Cũng may Lâm Chính kịp sơ tán mọi người, đồng thời để lại rất nhiều cao thủ trấn giữ, người Thánh Sơn vừa đến đã bao vây bọn chúng lại, không cho chúng đi.
Trước cửa Học viện Huyền Y Phái.
“Một đám vô danh tiểu tốt mà lại dám chống đối với Thánh Sơn? Có vẻ hôm nay phải lấy máu để tẩy sạch Học viện Huyền Y Phái rồi nhỉ”.
Một người đàn ông tóc bạc phơ, sắc mặt tái nhợt cười nhạo nói.
Vừa dứt lời, ông ta giơ tay lên hô.
“Trấn giữ!”
Rầm!
Khí thế hung tàn từ trên trời rơi xuống, đè ép trên người mọi người.
Rầm rầm rầm!
Áp lực khủng khiếp này như một ngọn núi lớn đè nặng xuống.
Chân mọi người đều co hết cả lại, quỳ xuống đất, khó mà đứng lên.
Mạnh quá!
Đây là cường giả Thánh Sơn nổi giận sao?
Mọi người kinh sợ, da đầu tê cả lại.
Mặc dù xung quanh có hàng trăm cường giả Dương Hoa nhưng quả thật chỉ như một đứa bé yếu ớt, không đỡ nổi một đòn tấn công của hơn mười cao thủ Thánh Sơn.
Tình hình dần mất khống chế.
Ngay lúc này một tiếng nổ vang lên.
“Khốn kiếp! Dám làm loạn ở đây! Xem tôi như không khí rồi à?”
Giọng nói vang lên, các cường giả Thánh Sơn đều biến sắc, đồng loạt lùi về sau, hoảng hốt nhìn theo nơi phát ra giọng nói.
“Giọng nói đáng sợ thật! Sức mạnh này là…”
“Ai đấy? Là ai?”
Mọi người hoảng sợ, cảnh giác nhìn xung quanh.
Thần Võ Tôn bước ra từ một tòa nhà ở phía sau.
“Thần Võ Tôn?”
Các cường giả Thánh Sơn này hình như nhận ra người đến, vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ.
Có thế nào chúng cũng không ngờ Thần Võ Tôn danh tiếng lẫy lừng lại xuất hiện ở đây.
“Ai cho các người đến đây làm càn? Cút ngay cho tôi”, Thần Võ Tôn lạnh lùng quát, giọng nói có vẻ không lớn nhưng khi các cường giả Thánh Sơn này nghe thế, đầu óc như sắp nổ tung, cực kỳ đáng sợ.
Câu nói này vô cùng ngạo mạn.