"Đây là?"
Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, lao thẳng về phía Quy Nhất.
Năm vị thần tướng mặc dù giờ phút này đã bị dồn vào chân tường, nhưng xem ra bọn họ còn có thủ đoạn gì đó. Dường như họ đang tính kế tung ra một chiêu với sức mạnh kinh người!
Máu chảy ra từ những ngón tay bị chặt đứt của bốn vị thần tướng đều dồn về phía Quy Nhất đang đứng ở giữa.
Dòng máu chảy cực nhanh rồi hợp lại thành một, nơi nó đi qua giống như một trận pháp. Nhìn từ trên xuống, hình trận trông vô cùng thống nhất.
Cơ thể của Quy Nhất có thể hấp thụ dòng máu đã lan rộng một cách hoàn hảo.
Máu chảy xuống chân lan dần lên cơ thể Quy Nhất, hai cánh tay hắn bắt đầu chảy máu thành dòng trông như những con rắn độc. Sắc mặt Quy Nhất tái nhợt, mái tóc bạc trắng cũng dần dài ra, xõa xuống đất...
Lâm Chính không dừng lại, vút lên không trung rồi bay về phía đó.
Thần lực dâng trào trong lòng bàn tay. Anh vung cánh tay, phá tan hào quang đỏ như máu bao phủ Quy Nhất, đánh vào đầu hắn.
Tuy nhiên, giây tiếp theo.
Bịch!
Một bàn tay tái nhợt đột nhiên siết chặt nắm đấm đang giáng xuống của Lâm Chính.
"Cái gì?"
Thần Võ Tôn kêu lên thất thanh.
Khuôn mặt của Thần Hỏa Tôn đông cứng lại.
Đó là tay của Quy Nhất.
Hắn giơ tay lên, trực tiếp đỡ đòn!
Lâm Chính rất kinh ngạc.
Quy Nhất vừa rồi không thể chịu được chưởng của anh, vậy tại sao giờ hắn lại có thể chịu được nó sau khi bị thương?
"Ngạc nhiên lắm phải không?"
Quy Nhất ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm máu bùng lên ý chí chiến đấu vô tận: "Lâm thần y, mày không cần phải ngạc nhiên, bởi vì những gì tao có bây giờ là tất cả những gì mà năm vị thần tướng có! Bọn tao đã từ bỏ tất cả, kể cả mạng sống của mình để quyết đấu với mày đến cuối cùng! Dù chỉ còn một phút thôi nhưng vậy cũng đủ rồi!!"
Sau khi nói xong, Quy Nhất đột nhiên dùng lực và gầm lên một tiếng.
Bùm!
Nắm đấm đang giữ tay Lâm Chính bộc phát sức mạnh kinh hoàng.
Thần Hỏa Tôn im lặng nhìn anh với vẻ mặt phức tạp.