“Tiểu Dư!”
Lâm Chính hét lên.
Nhưng chỉ thấy một bóng người be bét máu lảo đảo bước ra từ trong hang động đó.
Đó chẳng phải là Tô Dư thì là ai đây?
Lúc này cả người cô ta đều bê bết máu, da ở nhiều chỗ đều bị nứt ra như thể bị kiếm khí cắt trúng, hai bả vai cô ta bị hai cái móc sắt đâm vào, cơn đau dữ dội khiến cô ta như sắp ngất đi.
“Anh… Lâm Chính…”
Tô Dư yếu ớt gọi, sau đó ngã phịch xuống đất.
“Tiểu Dư!”
Lâm Chính sải bước chạy đến chỗ Tô Dư.
Nhưng lúc này.
Vụt!
Một bóng kiếm lưu quang bỗng xẹt qua đầu anh, thoáng chốc đã chắn ngang trước mặt anh.
“Tránh ra!”
Lâm Chính tức giận quát, chém mạnh một nhát kiếm.
Khí kình mạnh mẽ phủ lấy thân kiếm, biến thành một luồng cương khí màu vàng đánh mạnh về phía trước.
“Tu Di Kiếm Chỉ”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nhạo, tay cầm kiếm hoa nhưng ngón tay thon dài kẹp chặt kiếm quyết, đẩy về phía trước.
Vút!
Đầu ngón tay đó tỏa ra một vòng hoa văn như hoa sen, biến thành một tấm bình phong ngăn luồng cương khí màu vàng đang ập đến đó lại.
Đòn tấn công này của Lâm Chính bị phá vỡ.
“Cái gì?”
Lâm Chính trợn tròn mắt.
Anh vẫn muốn lao đến lần nữa nhưng bỗng chốc dừng lại.
Vì người áo đen phía sau người phụ nữ mặc đồ đỏ đã lao đến bắt lấy Tô Dư.
“Các người muốn làm gì?”
Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, chẳng phải tôi đã nói rồi à? Giết người phải giết chết trái tim, chẳng lẽ anh nghĩ tôi dẫn anh đến đây là để đi du lịch à?”
Ánh mắt người phụ nữ mặc đồ đỏ đầy vẻ hung ác: “Anh giết bảy vị thần tướng mà Long Thiên Tử tốn công tốn sức rèn luyện, nếu giết anh dễ dàng như vậy thì sao có thể trút được hết hận thù trong lòng bọn tôi đây? Hôm nay, tôi sẽ để người thân, bạn bè của anh chết thảm trước mặt anh. Anh yên tâm, hôm nay tôi sẽ không giết anh đâu, ngược lại tôi sẽ thả anh đi, vì mọi chuyện sẽ không kết thúc vậy đâu. Hôm nay tôi giết cô ta, ngày mai tôi sẽ khiến vợ anh chịu đủ giày vò mà chết”.
Lâm Chính trợn to mắt, đầu óc gần như nổ tung, cả người sắp mất khống chế.