Truyền thừa bị lấy đi, trận pháp sụp đổ, toàn bộ ngôi mộ cũng rung chuyển.
Không lâu sau khi Lâm Chính rời khỏi ngôi mộ, cả ngôi mộ sụp đổ hoàn toàn, Phạn Thiên Đại Thánh đã ngủ yên ở đây mãi mãi.
Lâm Chính lê cơ thể mệt mỏi, chậm rãi đi về phía trước.
Lực hiến tế đã tiêu tan.
Sau khi bị mất lục phủ ngũ tạng, anh chỉ có thể dựa vào thuốc và châm bạc để duy trì mạng sống.
Nếu không được nhanh chóng điều trị, anh sẽ chết thảm trong thời gian ngắn.
Lâm Chính thở hổn hển đi về phía trước từng bước.
"Chủ tịch Lâm!"
Lúc này, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Lâm Chính cố gắng hết sức để ngước nhìn.
Mấy người Từ Thiên chạy xuống xe, vội vã đi về phía anh.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính và Tô Dư được khiêng lên xe.
“Sao mọi người lại tìm được nơi này?” Lâm Chính mở to mắt yếu ớt hỏi.
"Chủ tịch Lâm, chúng tôi liên lạc không được với cậu, chạy đến chỗ cậu ở cũng không tìm được. Chúng tôi xem camera, phát hiện cậu và cô Tô Dư mất tích ở bên ngoài Giang Thành. Tiếp đó chúng tôi liên lạc với chính quyền địa phương huy động camera giám sát ở dọc đường nên đã tìm đến được đây”, Từ Thiên vô cùng sốt sắng, nhìn Lâm Chính với vô số vết thương khắp người, nôn nóng hỏi: “Chủ tịch Lâm, cậu vẫn ổn chứ?”
"Tôi không sao, ông lập tức gọi điện thoại cho Tần Bách Tùng, bảo ông ấy chuẩn bị thuốc cho tôi, ngoài ra gọi mấy người Long Thủ đến trị thương cho tôi...”
"Vâng, thưa chủ tịch Lâm!"
Ngay sau đó, Từ Thiên đưa Lâm Chính và Tô Dư đến Học viện Huyền Y Phái.
Mọi người vội vàng chạy tới với dáng vẻ vô cùng lo lắng.
Khi Tần Bách Tùng kiểm tra vết thương cho Lâm Chính, khuôn mặt ông ấy tái nhợt vì sợ hãi.
"Tất cả... lục phủ ngũ tạng đều không còn? Thầy, sao thầy có thể sống sót được?", giọng Tần Bách Tùng run rẩy.
"Thần dược trên đời này vượt xa những gì ông và tôi có thể tưởng tượng, mặc dù mất đi lục phủ ngũ tạng, nhưng có thuốc tái sinh xương máu thì vẫn có thể khôi phục. Tôi từng sưu tập loại thuốc thần này, ông mau đi lấy cho tôi. Ngoài ra, hãy bảo người trị thương cho Tô Dư, tay của Tô Dư phải được chữa trị càng sớm càng tốt, hiểu chưa...”, Lâm Chính nằm trên bàn mổ yếu ớt nói.
"Vâng, vâng...”
Tô Dư sửng sốt, vội vàng nặn ra một nụ cười nói: "Vâng, vâng... chị, sau này em sẽ không gọi như vậy nữa”.