Ra khỏi phòng thuốc, Lâm Chính chạy thẳng tới phòng nghiên cứu.
Lúc này đám người Từ Chính vẫn đang nghiên cứu vũ khí hai ngày trước được mang tới. Họ đang chuẩn bị chế tạo một lượng lớn binh khi để đối phó với các võ giả. Đương nhiên, hạng mục này do phía quan chức của Long Quốc đầu tư.
Rầm! Lâm Chính đẩy mạnh cửa. Người bên trong sợ hết hồn.
“Thần y Lâm?”
Nhìn thấy vẻ hổn hển, mồ hôi nhễ nhại của Lâm Chính, Từ Chính vội vàng chạy tới: “Cơn gió nào mang anh tới đây vậy?”
“Từ Chính, giúp tôi làm chút việc, vội lắm”, Lâm Chính trầm giọng, lấy ra thứ trước đó vẽ lại trong huyệt mộ của Phạm Thiên Đại Thánh và trải ra đất.
“Thần y Lâm, đây là thứ gì vậy?”, Từ Chính nhìn trái nhìn phải, cảm thấy hoang mang.
“Một đại trận”.
“Đại trận sao? Từ Chính giật mình sau đó bật cười: “Thần y Lâm, đôi chỉ biết nghiên cứu, không phải kẻ luyện võ, tôi không hiểu về đại trận. Anh bảo tôi giúp anh thì khác gì nhờ nhầm người? Tôi không biết về thứ này”.
“Vậy anh biết vẽ không?”, Lâm Chính hỏi.
“Vẽ? Nhìn hình thì ai chẳng biết”.
“Vậy là được rồi”.
“Vẽ theo là được rồi sao?”, Từ Chính giật mình, còn tưởng mình nghe nhầm. Anh ta bàng hoàng: “Nếu vậy thì thần y Lâm tìm tôi làm gì? Anh tìm một người có nền tảng về hội họa chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
"Biết vẽ thôi thì chưa đủ, tôi muốn nhờ anh vẽ lên một bề mặt đặc biệt”, Lâm Chính nói.
“Bề mặt đặc biệt? Chỗ nào cơ?”, Từ Chính vội hỏi.
Từ Thiên xé nát bức thư và gầm lên. Đây chắc chắn là một hành động vô nhân đạo, vô nhân tính nhất từng có.