Nghe thấy giọng nói này, tất cả đều ngoái lại nhìn. Họ thấy một nhóm người bước tới.
Đám người thiên kiêu hạng nhất đương nhiên cũng chưa từng gặp qua những người này. Họ chỉ biết người đi đầu tiên là Thái Bình An.
“Đây là ai vậy?”, có người chau mày hỏi.
“Bẩm thiên kiêu, thanh niên đó là nhân công gần đây Thánh Sơn thuê, tên Thái Bình An”, một người có vẻ như quản lý lên tiếng: “Thái Bình An, những người này là ai, tại sao cậu lại đi cùng với họ”.
Thái Bình An mặt đỏ tía tai, lập tức hét lớn: “Thiên kiêu, mau thả mẹ tôi ra, nếu không tôi quyết không bỏ qua”
“Mẹ của cậu ta?”
Đám đông bàng hoàng.
“Thái Bình An! Cậu to gan lắm, dám dùng giọng điệu đó để ăn nói với thiên kiêu. Cậu chán sống rồi phải không?”, người bên cạnh lập tức hét lên.
Thế nhưng Thái Bình An chẳng buồn quan tâm. Anh ta chỉ gào lên: “Các người hành hạ mẹ tôi thành ra như thế mà còn bắt tôi phải khách khí sao? Tôi nói cho các người biết, hôm nay mà không thả mẹ tôi ra thì tôi quyết không từ bỏ”.
“Cậu...”, người kia tức lắm định ra tay nhưng nhìn thấy đám người Trương Quân thì lại do dự.
Nếu giết chết anh ta vào lúc này thì dù có là Long Quốc cũng sẽ không trách móc anh. Dù sao thì người này đang là mối nguy quá lớn.