Trần Chiến lúc này đang ngồi trong phòng họp cấp cao. Ông ta không quan tâm lắm tới chuyện về Thánh Sơn. Dù sao đã là Long Quốc, có ai dám to gan mà đối kháng với Long Tổ chứ.
Lúc nhận được điện thoại của Trương Quân, Trần Chiến còn tưởng rằng ông ta báo cáo công việc.
Sau khi Trương Quân nói xong thì sắc mặt Trần Chiến tối sầm.
“Tương Quân, ông nói thật chứ?”, Trần Chiến đứng bật dậy, giọng nâng tông cao vút. Những người đang họp khác bàng hoàng nhìn ông ta với vẻ mặt không hiểu gì.
“Tôi lừa thủ trưởng làm gì chứ?”, Trương Quân cười khổ.
Trần Chiến suy nghĩ một lúc bèn đanh giọng: “Thế này, ông đưa điện thoại cho tướng Lâm, tôi muốn đích thân nói chuyện với cậu ấy”.
“Được được, thủ trưởng đợi chút”, Trương Quân vội vàng chạy ra tới đưa điện thoại cho Lâm Chính.
“Tướng Trần nghe danh đã lâu”, Lâm Chính nói.
“Tướng Lâm khách sáo rồi. Tôi cũng nghe tiếng cậu đã lâu. Cậu có y thuật vô song cái thế, cứu không biết bao nhiêu người, cậu đúng là tấm gương của chúng tôi mà! Ha ha..”, Trần Chiến cười hào sảng.
“Tướng Trần quá khen”, Lâm Chính đáp lại. Mặc dù chưa từng gặp Trần Chiến nhưng từ giọng điệu thì có thể đoán ra ông ta là người rất có hào khí.
“Tướng Lâm tôi không nói nhiều nữa. Loại thuốc mà cậu nói nếu là thật thì một viên một tỷ tệ tôi cũng mua”, Trần Chiến vỗ ngực.
“Được”.
Lâm Chính thầm thở phào.