Lúc này rất nhiều người tập trung bên ngoài phòng luyện đan.
Lâm Chính chưa từng gặp những người này, chỉ nhận ra Trương Quân trong số họ.
Nhưng lúc này Trương Quân đứng đằng sau một người đàn ông trung niên đã cao tuổi.
Người đàn ông trung niên đó mặc quân phục, đội mũ, dáng người cao to, hai mắt sáng lấp lánh. Khi thấy Lâm Chính đi ra, ông ta bước nhanh tới phía trước, chào kiểu quân đội.
Lâm Chính lập tức đáp lễ, sau đó mỉm cười đưa tay ra: “Chắc ông là tướng Trần phải không, lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo”.
“Chỉ giáo thì không dám, ha ha, tướng Lâm tài giỏi như vậy, tôi hổ thẹn mình không bằng!”, Trần Chiến cười lớn, nói.
Trần Chiến chưa nói được mấy câu, một giọng nói sang sảng đã bay tới.
“Trần Chiến, ông cũng nhanh thật, thế mà lại ở đây chờ tướng Lâm, ông muốn đánh lẻ sao?”.
Dứt lời, vẻ mặt Trần Chiến trở nên mất tự nhiên.
Mọi người quay đầu lại.
Lúc này mới thấy lại một nhóm người khác bước nhanh tới phía này.
“Chung Chấn? Sao… Sao ông lại đến đây?”.
Trần Chiến khẽ nói.
Ông ta biết Chung Chấn đã được thông báo, nhưng không ngờ động tác của ông ta lại nhanh như vậy.
“Tôi mà không nhanh thì chẳng phải sẽ bị ông giành trước hay sao?”.
Chung Chấn lạnh lùng nói, sau đó đi tới kính lễ Lâm Chính: “Chào tướng Lâm, tôi là Chung Chấn, ngưỡng mộ đã lâu!”.
“Chào ông Chung Chấn, ngưỡng mộ thì không dám, so với ông thì tôi còn kém xa lắm”, Lâm Chính mỉm cười nói, trong mắt toát ra vẻ khâm phục.
Bọn họ đều là rường cột của Long Quốc, hôm nay vinh hạnh được gặp quả thật khiến anh rất cảm khái.
“Thần y Lâm? Tướng Lâm? Ha ha, chào cậu! Tôi tên Vạn Kình Tùng! Tổng chỉ huy của quân Nam Cảnh!”, Vạn Kình Tùng cười nói.