“Vẫn chưa kết thúc đâu”, thiên kiêu hạng nhất nói bằng giọng khàn khàn sau đó cơ thể nhảy lên bổ về phía Lâm Chính. Cơ thể anh ta phóng ra thần quang, sau đó một hư ảnh lao ra từ cơ thể anh ta.
“Thiên Mã Thức”, thiên kiêu hét lớn, hư ảnh kia lao tới giống như những vệt sao quét trong không gian, lao về phía Lâm Chính.
Khí tức của thiên mã mạnh vô cùng, giống như có thể nghiến nát được mọi thứ. Đến cả gót chân của nó cũng khiến không gian trở nên méo mó.
“Chặn anh ta lại”
“Nhanh lên”, các chiến sĩ cũng đồng loạt ra tay phóng khí tức về phía đối phương.
Khí tức của hàng nghìn chiến sĩ tập trung lại một chỗ thì mạnh tới mức nào chứ? Sợ rằng đến cả bom đạn cũng không thể hóa giải được luồng sức mạnh này. Đòn tấn công của thiên kiêu như không có đối thủ, cứ thế lao thẳng về phía Lâm Chính.
“Cái gì?”
“Không thể nào”, Trần Chiến, Chấn Chung hét toáng lên.
Chiêu thức của thiên kiêu lại có thể mạnh tới như thế sao? Đòn tấn công này sợ rằng chẳng có thứ gì có thể đỡ được.
Đây chính là thủ đoạn của thiên kiêu? Lâm Chính đứng đó nhìn chăm chăm.
Thiên mã đã tới gần anh. Nó còn chưa chạm vào anh mà mặt đất đã hõm xuống. Sức tấn công của nó sợ rằng có thể khiến anh biến thành bột.
Không thể ngăn lại được đòn tấn công này. Thế nhưng anh cũng không đứng chờ chết. Nếu không đỡ được thì tấn công lại. Cùng lắm thì cùng chết hết.
Lâm Chính phun ra một ngụm máu, sau đó khởi động dị hỏa. Cơ thể của anh lập tức được bao bọc bởi dị hỏa.
Luồng dị hỏa này chỉ kéo dài chưa tới một nhịp thở đã lại nhanh chóng tập trung vào cánh tay phải của anh. Cánh tay anh bốc cháy, tạo thành một thanh kiếm lửa. Anh không hề lùi lại mà nhìn chăm chăm thiên mã. Thiên kiêu điều khiển thiên mã lao tới.
Anh ta đanh mắt, bất đắc dĩ thu chiêu về và né đòn của Lâm Chính.