Lâm Chính cố gắng hết sức để chống lại nguồn sức mạnh kia. Thế nhưng sức mạnh của anh có vẻ không mạnh hơn của thiên kiêu là bao. Dù anh đã dồn toàn lực nhưng vẫn đang dần rơi vào thế hạ phong.
Các chiến sĩ có thể cảm nhận được khí thế uy hiếp vô cùng khủng khiếp. Họ nhanh chóng chạy xuống núi.
Người của Thánh Sơn cũng chạy tán loạn. Thiên kiêu chau chặt mày.
Mặc dù nhìn có vẻ như Lâm Chính không phải là đối thủ của anh ta nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì cũng kịp để cho những người kia chạy thoát hết. Và như vậy thì thực ra thiên kiêu mới là kẻ bại trận.
Đôi mắt anh ta đanh lại. Anh ta thấy không thể giết chết được đám người kia thì bèn chuyển đối tượng tấn công qua Lâm Chính. Anh ta khẽ cử động đầu ngón tay.
Vụt…vụt…
Luồng sức mạnh tấn công đám chiến sĩ dần được thu lại, cuối cùng tập trung hết lên người Lâm Chính, tạo thành một điểm, đối kháng trực diện với chướng đánh của anh, khiến cho sức nạnh đè lên vai anh tăng thêm hàng nghìn lần.
Trong nháy mắt Lâm Chính không thể nào đỡ được, cả người anh rơi tự do.
Bùm…Anh bị đập mạnh xuống đất, hõm sâu bên trong Thánh Sơn, không thấy bóng dáng đâu.
Thế nhưng chỉ ba giây sau…
Bùm bùm…Cả vùng thánh địa bỗng nổ bùm…Cứ như dưới lòng đất có máy móc hạng nặng đang hoạt động vậy. Mặt đất cộm lên như có thứ gì đó đang di chuyển.
Cô ta cảm thấy da đầu tê dại và không khỏi rùng mình khi cảm nhận được sức công phá. Nguồn sức mạnh như thế rõ ràng là của kẻ mà cô ta không thể đấu lại được.