Sắc mặt Từ Thiên đanh lại. Mặc dù tu vi của ông ta không cao, thế nhưng đối diện với các cao thủ của Thiên Ma thì ông ta cũng không hề sợ hãi.
“Từ Thiên?”, Chu Huyền Long tái mặt nhìn người vừa tới.
“Từ Thiên? Ha ha, tốt lắm, tốt lắm. Cuối cùng cũng có một người thú vị có mặt”, người đàn ông mặc áo choàng gật đầu lại hỏi thêm: “Vậy thì Mã Hải, Tô Nhu, Tần Bách Tùng đâu?”
“Mã Tổng và viện trưởng Tần đã được đưa tới nơi an toàn rồi. Các người sẽ không tìm thấy họ đâu. Còn cô Tô Nhu thì cũng sớm được đưa đi rời khỏi Giang Thành rồi, các người muốn làm bọn họ sao? Hừ hừ, đùa nhau chắc”, Từ Thiên cười lạnh lùng.
“Cái gì?”, người đàn ông mặc áo choàng cảm thấy không vui.
“Nghe đây, tôi làm con tin, còn các người thả những người này ra thì thế nào? Bọn họ vốn vô tội”, Từ Thiên bước tới, đanh mặt.
“Một mình ông mà đòi đổi lấy hàng nghìn người ở đây sao? Tôi e là không được đâu. Ông coi Thiên Ma Đạo chúng tôi là ai mà trả giá thế?”, người đàn ông mặc áo choàng có phần tức giận bèn hét lớn: “Các người đã không chịu giao người thì cũng được thôi, chúng tôi tự đi tìm. Người đâu, ra tay, giết con tin, tấn công Giang Thành, tiêu diệt Dương Hoa”.
“Tuân lệnh”, người của Thiên Ma Đạo đồng loạt hô vang.
Nhìn thấy bộ dạng của đối phương thì rõ ràng là họ đã mất hết kiên nhẫn. Bọn họ không muốn kéo dài thời gian nữa.
“Chủ tịch Lâm của chúng tôi mà muốn tiêu diệt Thiên Ma đạo thì cũng trong một nhịp thở thôi”, Mã Hải hét lớn: “Vừa rồi, chủ tịch của chúng tôi đã đột phá thần tiên thành công rồi, hơn nữa còn đánh bại cả thiên kiêu hạng nhất, trở thành thiên kiêu số một. Chuyện này chắc là các người biết chứ?”