Lâm Chính bình thản nhìn hai người bọn họ, sắc mặt không vui không giận.
Anh cất bước đi tới.
Người mặc áo choàng càng run rẩy dữ dội hơn, còn dập đầu với Lâm Chính.
"Thần y Lâm! Lâm đại nhân, xin đừng giết tôi! Đừng giết tôi!".
Người mặc áo choàng không ngừng xin tha, so với dáng vẻ huênh hoang bá đạo trước đó cứ như hai người khác nhau.
Còn Tử Long Thiên không nói một lời.
Ông ta cứ đứng sừng sững ở đó, ngạo nghễ nhìn Lâm Chính đang đi tới.
Ông ta không bỏ chạy.
Bởi vì ông ta biết mình không thể chạy được nữa.
"Ông không xin tha sao?", Lâm Chính nhìn người mặc áo choàng, rồi quay sang nhìn Tử Long Thiên, bình tĩnh hỏi.
"Cậu là thiên kiêu hạng nhất, còn tôi là Đại Ma Quân của Thiên Ma Đạo, đại diện cho cả Thiên Ma Đạo. Nếu tôi cúi đầu, thì tức là cả Thiên Ma Đạo cúi đầu trước cậu, thế nên tôi chỉ có một lựa chọn, đó là huyết chiến với cậu đến cùng", Tử Long Thiên khàn giọng đáp.
"Ông không phải là đối thủ của tôi, đấu với tôi thì ông không có bất cứ phần thắng nào", Lâm Chính lắc đầu.
Tử Long Thiên thầm siết chặt nắm tay, trầm giọng đáp: "Thần y Lâm, tôi rất tò mò, rốt cuộc chuyện gì đã khiến thực lực của cậu tăng vọt trong thời gian ngắn như vậy? Chẳng lẽ nhờ có thần dược hay châm bạc gì?".
"Không, tôi không châm cứu lên người mình".
"Vậy thực lực của cậu..."
"Đến từ thiên kiêu hạng nhất", Lâm Chính bình thản đáp.
"Đến từ thiên kiêu hạng nhất?", Tử Long Thiên sửng sốt.
"Chắc ông biết thiên kiêu hạng nhất mất vô số sức người, của cải và tâm huyết để xây dựng một võ trường chứ?".
"Nơi phi thăng kia sao?", Tử Long Thiên buột miệng nói.
"Tôi đã lấy hơn nửa sức mạnh phi thăng của thiên kiêu hạng nhất", Lâm Chính đáp.
"Cái gì?".
Tử Long Thiên vô cùng kinh hãi, trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính.
Ông ta không kinh hãi vì hành động của Lâm Chính, mà kinh hãi vì Lâm Chính có thể hấp thu được sức mạnh phi thăng ở võ trường kia.
Phải biết rằng, không phải ai cũng hấp thu được sức mạnh phi thăng trong võ trường, phải có thiên phú cực cao về võ đạo mới có thể lĩnh hội và hấp thu được.
Lâm Chính không những hấp thu được sức mạnh phi thăng, mà thậm chí còn hấp thu được nhiều hơn thiên kiêu hạng nhất.
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là thiên phú của Lâm Chính còn mạnh hơn thiên kiêu hạng nhất! Mạnh hơn rất nhiều!
Tất cả ngọn lửa của Tịnh Thế Bạch Liên được anh hấp thu trước đó đều phun ra, trong chớp mắt hình thành một ngọn núi lửa khổng lồ ở giữa trời, sau đó rơi xuống, giáng về phía Tử Long Thiên.