Lâm Chính rất muốn nghỉ ngơi một thời gian, điều hòa vết thương khí tức của mình, nhưng anh không còn thời gian nữa.
Anh phải giết được thiên kiêu hạng nhất trước khi Thánh Quân Diệp Viêm chữa khỏi cho hắn.
Lâm Chính tin rằng vết thương của thiên kiêu hạng nhất không dễ dàng chữa trị, với y thuật của hắn ít nhất cũng phải hơn một tháng, hơn nữa còn phải bế quan chữa trị, không được để nhân tố bên ngoài tác động.
Lâm Chính không mong mình có thực lực tự tay hủy diệt thiên kiêu hạng nhất, chỉ quấy nhiễu quá trình chữa trị của Diệp Viêm khiến hắn bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất cũng xem như thành công.
Do đó, trong thời gian ngắn Lâm Chính phải đi một chuyến đến vực Diệt Vong!
Đây là cơ hội tốt nhất của anh!
Vũ Thành Mị nghe vậy thì ngồi bệt trên đất run rẩy, người như cái sàng gạo.
“Hu hu!”.
Không lâu sau, Vũ Thành Mị lại òa lên khóc nức nở, khóc đến mức xé ruột xé gan, cực kỳ bi thảm.
Lâm Chính và Mạn Sát Hồng đều sững sờ.
Hai người nhìn nhau, Mạn Sát Hồng nhíu mày nói: “Này! Con ả kia! Cô khóc cái gì? Đây không phải cơ hội cho cô sống sót hay sao? Cô chỉ cần đưa thần y Lâm đến vực Diệt Vong là có thể sống sót, đơn giản như vậy, cô nên vui mới phải chứ?”.
“Cô thì hiểu cái gì? Đây là con đường chết, đến vực Diệt Vong chẳng khác nào tìm chết! Cô không biết sao?”, Vũ Thành Mị khóc lóc, không còn dáng vẻ ngạo nghễ đứng trên cao như ở Thánh Sơn khi xưa.
Bây giờ cô ta chỉ là một người phụ nữ tinh thần suy sụp, tuyệt vọng bất lực mà thôi.
“Tìm chết?”, Mạn Sát Hồng lạnh lùng đáp: “Vực Diệt Vong đáng sợ vậy sao? Thần y Lâm là người ngay cả Thiên Ma Đạo cũng dám xông vào, chẳng lẽ vực Diệt Vong còn ghê gớm hơn Thiên Ma Đạo?”.
“Thiên Ma Đạo các cô là cái thá gì? Còn không bằng ngón tay của vực Diệt Vong! Tôi nói cho cô biết, trong vực Diệt Vong không chỉ có Thiên Thần Điện, mà còn có rất nhiều đại năng thế tộc khủng khiếp mà cô chưa từng nghe qua! Mỗi một người bọn họ đều là nhân vật bản lĩnh đầy trời có thể dời núi lấp biển! Nếu tự tiện xông vào nơi đó, tôi hay thần y Lâm đều chẳng có gì khác nhau, chẳng khác gì sâu kiến ở dưới đất, cô hiểu chưa?”, Vũ Thành Mị nghiến răng, giọng nghèn nghẹn.
Mạn Sát Hồng đăm chiêu.
“Giết tôi đi! Anh giết tôi đi! Tôi không đi đến vực Diệt Vong đâu! Giết tôi đi!”, Vũ Thành Mị điên cuồng hét lên, giống như đã phát điên.