Lâm Chính và Ái Nhiễm nói chuyện không kéo dài bao lâu.
Dù Ái Nhiễm nói gì, Lâm Chính cũng đồng ý, bởi vì việc cấp bách nhất hiện nay là đến vực Diệt Vong diệt cỏ tận gốc.
Nhưng lúc này Lâm Chính cũng không dám tùy tiện rời khỏi Giang Thành.
Dù sao tất cả quân đội ở Giang Thành đều đã rút quân, ngay cả quân đoàn Long Huyền cũng đã đi. Sức mạnh phòng ngự trên khắp Giang Thành chỉ còn lại một vài biện pháp cơ sở của chính phủ Long Quốc và thế lực của Dương Hoa.
Dựa vào bọn họ đối phó với người trong giới võ thuật bình thường thì dư sức, nhưng nếu đối đầu với Tử Vực… thì khó.
Tử Vực cũng giống Thiên Ma Đạo, Thánh Sơn, đều thuộc thế lực siêu cấp, thuộc tầng lớp võ thuật cao cấp.
Hơn nữa, Tử Vực còn bí ẩn hơn Thiên Ma Đạo và Thánh Sơn, sức mạnh chân chính của bọn họ rốt cuộc mạnh thế nào, Lâm Chính cũng không biết được.
Lúc trước Lâm Chính từng lừa Tử Vực một vố, Tử Vực chắc chắn sẽ tính sổ với Lâm Chính.
Lúc trước bọn họ không ra tay cũng chỉ vì có chính phủ Long Quốc đóng quân ở Giang Thành, thế tộc khiêm tốn như Tử Vực chắc chắn sẽ không muốn khai chiến với chính phủ Long Quốc.
Nhưng nếu có thể tiêu diệt Dương Hoa một cách lặng lẽ thì chắc chắn không thành vấn đề.
Theo tình báo của Từ Thiên, tai mắt xung quanh Giang Thành vẫn còn rất nhiều, trong đó có người của Tử Vực.
Nếu Lâm Chính rời khỏi Giang Thành vào lúc này, Dương Hoa chắc chắn sẽ gặp nạn.
Thế nên cần phải nghĩ kế sách vẹn toàn bảo vệ sự an nguy của Giang Thành, lần hành động này của Lâm Chính mới có thể bình yên.
Lâm Chính ngồi trong văn phòng suy nghĩ tròn ba tiếng, sau đó mở mắt ra, trong lòng đã có quyết định.
“Mã Hải, hãy gọi tất cả mọi người Từ Thiên, Mạn Sát Hồng, Tần Linh, Băng Thượng Quân, Thần Hỏa Tôn Giả đến đây, tôi có chuyện cần dặn dò!”, Lâm Chính đứng lên, quay đầu nói.
“Vâng”.
Mã Hải gật đầu, nhanh chóng đi thông báo.
Sau khi tất cả lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa họp ở phòng họp xong thì bắt đầu hành động.
Thần Hỏa Tôn Giả cũng rời khỏi Giang Thành, quay về đảo Thần Hỏa ngay ngày hôm đó.
“Cô Ái Nhiễm, chúng ta có thể đi rồi”.
“Đại nhân, dù thế nào thì bây giờ cũng là cơ hội tốt để chúng ta tấn công Giang Thành!”, người đàn ông hạ thấp giọng, trong mắt dâng tràn sát ý.