“Chuyện… Chuyện này là sao? Sao thần hoa Côn Bằng nở rồi?”.
“Vì sao không giống như thời gian chúng ta dự tính?”.
“Chẳng lẽ chúng ta đã tính sai?”.
Người của núi Tề Phượng vô cùng nghi hoặc.
Nhưng ông hai Tề mặc kệ, lên tiếng: “Mau đi hái thuốc! Nhanh lên!”.
“Vâng!”.
Tề Dương gật đầu đáp, dẫn người lên phía trước hái thuốc.
Cây thuốc này không dễ hái, cần phải vô cùng thận trọng, sơ sẩy là sẽ làm cây thuốc bị tổn hại, ảnh hưởng đến dược hiệu.
Trong lúc mọi người hái thuốc, từ bốn phương tám hướng có vô số cao thủ ùa tới.
Hiển nhiên, những cao thủ này đã đến từ sớm, nhưng bọn họ không xuất hiện, mà đợi đến khi người của núi Tề Phượng hái thuốc mới xuất hiện. Vậy thì bọn họ có thể tiết kiệm thời gian hái thuốc, cũng có thể lấy được cây thuốc sớm nhất sau đó chạy trốn!
“Một đám ngồi không hưởng lợi! Xông lên bảo vệ thần dược cho tôi! Giết!”.
Ông hai Tề nổi giận, dẫn các cao thủ tấn công.
Đại chiến lập tức bùng nổ.
Lâm Chính và Ái Nhiễm vừa mới xuống núi không khỏi quay đầu nhìn.
“Xem ra quanh đây có không ít cao thủ canh chừng”, Ái Nhiễm thản nhiên nói.
“Cô có mối quan hệ không tồi với núi Tề Phượng, cô không đi giúp sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Không cần, núi Tề Phượng đã dốc hết lực lượng, rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ. Đám kẻ gian trên núi muốn lấy được thần hoa Côn Bằng trong tay người của núi Tề Phương hầu như là chuyện không thể, không sao đâu”.
Ái Nhiễm nói xong thì tiếp tục tiến tới.
Quả nhiên, động tĩnh trên núi chỉ kéo dài vài phút rồi im lặng.
Sau đó, chùm sáng bảy màu ngút trời kia biến mất không thấy.
“Hoa được dùng rồi, có lẽ người của núi Tề Phượng đã thành công”, Ái Nhiễm bình tĩnh nói.
Lâm Chính im lặng nhìn về phía ngọn núi lớn, một lúc sau quay đầu nói: “Cô Ái Nhiễm, Tề Thủy Tâm kia có quan trọng với cô không?”.
“Xem như bạn thân cùng nhau lớn lên, không khác gì em gái tôi, nói quan trọng thì cũng xem là quan trọng”, Ái Nhiễm nói.
“Vậy à? Nếu tôi cứu cô ta một mạng, cô sẽ báo đáp tôi thế nào?”, Lâm Chính lại hỏi.
Nghe vậy, Ái Nhiễm nhíu mày nhìn anh, hỏi: “Thần y Lâm, anh nói vậy là có ý gì?”.
“Tôi đã xem qua cây thuốc đó, có lẽ không phải thần hoa Côn Bằng, khả năng cao là Huyễn Bách Thảo! Có lẽ các người nhận nhầm rồi”, Lâm Chính cười nói.
“Huyễn Bách Thảo?”, Ái Nhiễm biến sắc, nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục vẻ bình tĩnh, nói: “Thần y Lâm, tôi biết anh có y thuật vô song ở giới thế tục, nhưng nơi này là vực Diệt Vong, là thế giới có rất nhiều người theo y thuật! Nếu nói người trên khắp tông môn núi Tề Phượng và một mình anh ai đã nhận nhầm thì chắc chắn là anh. Người giám định thần hoa Côn Bằng là chủ nhân núi Tề Phượng. Đó là thánh thủ y đạo chân chính, vô cùng khủng khiếp. Anh nghĩ kiến thức của ông ấy không bằng anh sao?”.
“Tôi chưa từng gặp vị chủ nhân đó nên không thể khẳng định. Nhưng từ việc giám định Huyễn Bách Thảo thành thần hoa Côn Bằng, tôi nghĩ kiến thức của ông ta quả thật không bằng tôi!”, Lâm Chính lắc đầu đáp.
“Trong thế tục các anh cũng có Huyễn Bách Thảo và thần hoa Côn Bằng?”, Ái Nhiễm quay đầu hỏi.
“Không có”.
“Vậy làm sao anh biết nó?”.
“Không phải tôi có cái này sao?”.
Lâm Chính mỉm cười, lấy cuốn bách khoa toàn thư mà Ái Nhiễm tặng cho anh ra, cười đáp: “Trong này có ghi lại thông tin về Huyễn Bách Thảo, thần hoa Côn Bằng và hàng trăm loại kỳ trân dị thảo. Tôi căn cứ theo nội dung trong bách khoa toàn thư để phán đoán”.
Ái Nhiễm im lặng.
Ái Nhiễm kinh ngạc biến sắc.