“Chú hai, thế này thì quá đáng lắm rồi. Cháu nhờ Lâm Chính ra tay cũng là vì hi vọng anh ta có thể cứu được Băng Tâm, nhưng đó không phải lý do để mọi người ép Lâm Chính. Nếu mọi người không nỡ tặng Tiêu Dao Thần Tán thì để cháu bảo Lâm Chính không làm gì nữa. Hà tất phải ép người chứ”, Ái Nhiễm giận lắm, cô ta lạnh lùng nhìn ông hai Tề. Dù đối phương là trưởng bối thì lúc này Ái Nhiễm cũng không sợ.
“Hợp tác là cả hai bên, cậu ta muốn có Tiêu Dao Thần Tán thì cũng phải biết chấp nhận bị trừng phạt nếu chữa trị thất bại.Trên đời này làm gì có chuyện tốt nào mà không có rủi ro. Cháu tìm được không?”, ông ta nói bằng vẻ vô cảm.
Đôi mắt Ái Nhiễm đanh lại. Cô ta vẫn còn muốn nói gì đó. Thế nhưng Lâm Chính đã lên tiếng: “Tôi đồng ý với lời của ông”
Cái gì?
Ái Nhiễm quay qua nhìn thì thấy Lâm Chính vẫn đang phối hợp các loại thuốc. Anh nói: “Tôi có thể hứa với ông, nếu tôi không chữa được cho Tề Thủy Tâm thì tôi sẽ chấp nhận trừng phạt”.
“Cậu nói thật chứ?”, ông ta lập tức hỏi lại.
“Tôi làm việc chưa bao giờ nói hai lời. Còn ông, ông có thể đảm bảo đưa cho tôi Tiêu Dao Thần Tán sau khi tôi chữa khỏi cho cô ấy hay không?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm ông ta và hỏi.
Ông hai Tề lấy ra một chiếc lọ nhỏ giơ lên cao: “Tiêu Dao Thần Tán ở chỗ tôi. Anh tôi sợ lần này hành động gặp phải bất trắc nên đã đưa tôi cầm để đối phó với đám đại y kia. Tôi có thể đảm bảo với cậu, nếu như cậu chữa khỏi cho con bé thì Tiêu Dao Thần Tán là của cậu”.
“Được, vậy thì mời mọi người im lặng cho”, Lâm Chính cười điềm đạm và tiếp tục công việc.
Nghe thấy vậy đám đông nín lặng.