Ái Nhiễm nghe thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp liền trở nên khó coi.
Tuy cô ta biết Lâm Chính có y thuật bất phàm, nhưng dù sao tên này cũng là thánh thủ, còn là đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân, chắc chắn bản lĩnh không hề đơn giản.
“Thần y Lâm, mặc kệ anh ta đi, để tôi đưa anh ra ngoài!”, Ái Nhiễm lập tức lên tiếng.
“Được!”, Lâm Chính gật đầu, cũng không muốn lãng phí thời gian với Giản Đào, đang định rời đi.
Nhưng Giản Đào vẫn quấn lấy không tha.
“Đứng lại!”, anh ta lại quát.
“Giản thánh thủ, tôi đã nói rồi, mong anh đừng làm khó bạn tôi, nếu không chính là làm khó tôi!”, Ái Nhiễm tức giận quát.
“Cô Ái Nhiễm, bây giờ không phải là tôi làm khó bạn cô, mà là cô đang nghi ngờ y thuật của tôi, nghi ngờ y thuật của ân sư Cửu Tử Chân Nhân! Trước đó cô đã nói y thuật của bạn cô không hề kém cạnh tôi, cô lấy y thuật của một người ngoại vực để so sánh với tôi, đây là sỉ nhục tôi, sỉ nhục ân sư của tôi! Nếu tôi để anh ta cứ thế rời đi, chuyện này đồn ra ngoài thì tôi biết giấu mặt vào đâu?”, Giản Đào trầm giọng nói.
“Đó là việc của anh”.
“Thế còn thể diện của ân sư tôi thì sao?”, Giản Đào bỗng hỏi ngược lại.
Ái Nhiễm nhíu mày.
“Nghi ngờ tôi cũng được, nhưng tôi nhận ơn của Cửu Tử Chân Nhân, nếu để người ta biết nhà họ Dục các cô lấy y thuật của ân sư tôi ra so sánh với một người ngoại vực, thì chẳng phải là nhục nhã? Cô Ái Nhiễm, thực ra tôi đang cứu cô đấy! Nếu người này không thi với tôi, một khi chuyện này đến tai ân sư tôi, thì cô nghĩ nhà họ Dục các cô sẽ phải đối mặt với chuyện gì?”, Giản Đào nheo mắt cười hỏi.
Câu này khiến tất cả người nhà họ Dục đều sợ hãi.
“Đúng vậy! Chàng trai, cậu phải thi với Giản thánh thủ!”, chú năm lập tức đứng dậy, trầm giọng quát.
“Nếu hôm nay không phân cao thấp thì cậu đừng hòng rời khỏi đây!”, chú hai cũng nói thẳng.
“Nếu đã đến đây thì hãy cho chúng tôi được mở mang tầm mắt đi”.
“Để xem rốt cuộc cậu và Giản thánh thủ, ai lợi hại hơn ai!”.
Mọi người nhao nhao nói, giọng nói có vẻ khẩn thiết.
Sắc mặt Ái Nhiễm vô cùng khó coi.
Giản Đào mỉm cười đứng nhìn.
“Chàng trai, cậu có thể lọt vào mắt xanh của con gái tôi thì chắc chắn là có chỗ hơn người, nếu không ngại thì hãy so tài với Giản thánh thủ, để chúng tôi được chứng kiến bản lĩnh thực sự của cậu đi”, Dục Chấn Thiên bình thản nói, nhưng ánh mắt đầy quyết tuyệt.
Lâm Chính thấy thế, biết lời nói của Giản Đào đã có tác động đến bọn họ.
Nếu hôm nay không so tài với anh ta thì đừng hòng rời khỏi nhà họ Dục được.
“Bố!”, Ái Nhiễm kêu lên, còn định nói gì đó.
Nhưng Dục Chấn Thiên đã quyết định, phớt lờ cô ta, nhìn Lâm Chính chằm chằm, nói: “Chàng trai, ý cậu thế nào?”.
Áp lực đè lên Lâm Chính.
Anh vừa dứt lời, nụ cười của Giản Đào liền trở nên cứng đờ.