“Ông nói cái gì?”
“Thật quá ngông cuồng. Ông thật sự cho rằng Thanh Huyền Tông hết người rồi sao?”
“Huyết Vô Lão Tổ, có phải ông quá đáng quá rồi không! Thanh Huyền Tông chúng tôi không sợ ông đâu”.
“Chiến thì chiến, giết thì giết, xem ai sợ ai”, người của Thanh Huyền Tông tức giận hét lớn đầy kích động.
Những người còn ở lại Thanh Huyền Tông này đều là những người không sợ Thiên Thần Điện, không sợ chết, họ muốn đồng cam cộng khổ với tông môn nên Thiên Thần Điện sao có thể dọa họ được. Một Huyết Vô Lão Tổ đã là gì trong mắt họ chứ?
“Tốt lắm. Rất tốt. Tôi hiểu rồi. Dựa vào cái miệng thì rõ ràng không thể khuất phục được các người. Dù sao thì đến cả Thiên Thần Điện còn không dọa được các ngươi bỏ chạy cơ mà. Danh tiếng của lão tổ tôi sao có thể chứ? Thế nhưng đứng vội, lão tổ tôi không giỏi dùng miệng để khẩu phục người khác mà tôi giỏi nắm đấm…hoặc là tôi thích nhất là dùng độc”.
Huyết Vô Lão Tổ cười khẩy, đưa tay lên. Cánh tay trái của ông ta khô khốc, không hề có thịt, chỉ còn lớp da bọc xương. Lòng bàn tay bỗng bùng lên một ngọn lửa màu đỏ máu tuy nhiên lại vừa giống như một làn khói. Thứ vật chất đó khẽ chuyển động trông vô cùng kỳ lạ.
Người của Thanh Huyền Tông tái mặt khi nhìn thấy thứ vật chất đó.
“Lẽ nào…là U Độc Hỏa Công?”
“Giờ tới lúc lấy xác của các người rồi”.