Sự xuất hiện của Lâm Chính nằm ngoài dự liệu của đám đông. Vì đến cả Tề Phượng Sơn còn không dám lên tiếng, vậy mà anh lại dám đứng ra vì Tề Thủy Tâm?
Người này là ai vậy? Đầu cậu ta ngập nước hay gì? Giờ mà đứng ra nói đỡ cho Tề Thủy Tâm tức là muốn đối đầu với Trùng Long Cốc rồi.
Trùng Long Cốc không chỉ là một thế lực lớn mà còn đang xưng vương xưng bá. Chỉ cần Nhiêu Ưng từ bỏ tâm ma, trưởng thành lên thì dựa vào thân phận của hắn có thể khiến Trùng Long Cốc trong thời gian ngắn gia tăng thế lực. Ai dám gây sự với họ chứ?
“Thần y Lâm?”, Ái Nhiễm cảm thấy khá bất ngờ, thật không ngờ Lâm Chính lại ra mặt vào lúc này.
“Anh Lâm, chuyện này không liên quan tới anh, anh mau đưa Ái Nhiễm rời đi đi, tôi sẽ xử lý”, Tề Thủy Tâm hết sức ngạc nhiên nhưng cô ta mau chóng bừng tỉnh và khuyên can.
“Chẳng qua là tôi thấy bất bình mà thôi. Cô đã bị liệt như vậy rồi mà họ còn đối xử với cô như vậy, đúng là đến cả thần tiên cũng phải nổi giận”, Lâm Chính tức giận nói.
Tề Thủy Tâm há hốc miệng, không biết phải nói gì.
“Thứ chó má! Anh là ai? Ở đây có chỗ cho anh lên tiếng đó hả?”, Nhiêu Uyển lạnh lùng trừng mắt với Lâm Chính.
“Người này hình như là người của Thanh Huyền Tông”, có người nói.
“Đúng vậy, anh ta chính là người của Thanh Huyền Tông. Có điều tôi nghe người của thế gia Độc Cô nói rằng người này còn là một kẻ ngoại vực nữa”, lại có người khác lên tiếng.
Cả hiện trường bàng hoàng.
“Sao? Một kẻ ngoại vực à?”
“Một kẻ ngoại vực mà cũng chạy tới đây sao?”
“Được lắm.Tới đây để trải nghiệm à? Vậy mà cũng dám gây sự với Trùng Long Cốc?”
“Anh ta chán sống rồi hay gì?”, đám đông bàn tán xôn xao.
“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là một kẻ tới từ ngoại vực. Nhóc, ở đây không có việc gì của cậu hết, cút ngay. Nếu không tôi sẽ đánh phế tứ chi của cậu đấy”, Nhiêu Ưng nhìn chăm chăm Lâm Chính và lạnh giọng.
Lâm Chính bật cười, chắp tay sau lưng: “Nếu anh có giỏi thì ra tay đi, tôi không đánh trả đâu”.
Lâm Chính chỉ cười khinh miệt: “Tôi hà tất phải sợ một con chuột nhắt chứ?”