Trương Kỳ chưa bao giờ phải đối mặt với khí tức đáng sợ như vậy.
Hắn chỉ cảm thấy trên thân như có thêm bảy, tám ngọn núi lớn đè xuống, hoàn toàn không đứng dậy nổi, thậm chí ngón tay còn chẳng thể nhúc nhích.
Đây là sức mạnh gì? Đây là thực lực mà người ngoài vực sẽ có được sao?
Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Trương Kỳ run rẩy, trán chảy đầy mồ hôi.
Lâm Chính đi tới trước mắt hắn, khàn giọng nói: “Tôi là người ngoài vực, có vấn đề gì không?”
“Anh...”, Trương Kỳ há to miệng nhưng không biết nên nói gì mới đúng.
Lâm Chính cầm lên độc đao của đối phương.Trương Kỳ sợ tới mức tè ra quần, vội gào lên: “Đại nhân, đừng giết tôi! Đại nhân, cầu xin anh, chỉ cần anh không giết tôi! Anh muốn tôi làm gì cũng được!”
“Đây là cuộc thi, tôi còn có thể muốn anh làm gì? Vừa rồi anh muốn giết tôi, tôi phải giết anh cho hả giận!”, Lâm Chính cầm lấy đao, giả vờ muốn đâm xuống.
“Đại nhân, tôi biết Thông Quan Châu ở đâu! Chỉ cần anh không giết, tôi sẽ dẫn anh đi tìm nó!”, trong tình thế nguy cấp, Trương Kỳ bất lực gào thét.
Lời này vừa dứt, thanh đao vốn phải đâm vào tim Trương Kỳ bỗng ngừng lại. Trương Kỳ hơi giật mình, khó nhọc ngẩng đầu nhìn Lâm Chính, tim run rẩy.
Người này tin rồi sao? Hắn chỉ thuận miệng nói thôi.
“Tôi tha cho anh một mạng!”, lúc này, Lâm Chính đột nhiên nói.
“Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn!”, Trương Kỳ mừng rỡ, kích động tới mức liên tục la lên: “Đại nhân, anh thả tôi, tôi lập tức dẫn anh đi tìm Thông Quan Châu!”
“Anh nghĩ tôi ngu lắm hay gì? Mê cung này cứ một phút thay đổi một lần, vì vậy cũng có thể suy ra được là một phút, vị trí của Thông Quan Châu sẽ đổi một lần, sao anh có thể biết vị trí của nó chứ? Coi tôi là thằng ngốc à?”, Lâm Chính hờ hững nói.
Lâm Chính trầm giọng nói