Sau khi phát hiện xung quanh còn rất nhiều người đang đợi ngư ông đắc lợi, Trương Kỳ hiểu ra lúc này người nào ra tay đều sẽ không thắng.
Nhưng Lâm Chính biết rõ như vậy mà lại còn muốn ra tay.
Rốt cuộc anh ta nghĩ sao thế?
Trương Kỳ không nghĩ Lâm Chính là một tên ngu ngốc.
Chẳng lẽ người này có kế hoạch gì đó?
Trái tim Trương Kỳ đập thình thịch, nhưng không nói gì thêm.
Mạng nhỏ này của mình nằm trong tay Lâm Chính, hắn chỉ đành nghe theo lệnh.
Hai người đứng bên cạnh lẳng lặng quan sát, đợi trận đánh giết bên đó kết thúc.
Rầm!
Lúc này Sở Thu bỗng đánh mạnh một đòn vào một người.
Người đó nôn ra máu, ngã xuống đất, không biết sống chết thế nào.
Hai người còn lại cực kỳ hoảng sợ nhưng không bỏ cuộc, mà cắn răng tiếp tục tấn công.
Sở Thu như phát điên, đánh giết đến đỏ mắt, cả người toát ra khí tức cuồng loạn, sau đó vô số khí tức biến thành châm độc bắn ra xung quanh.
Hai người vội né tránh nhưng vẫn không kịp.
Vèo vèo vèo!
Châm độc dày đặc đâm trúng họ.
Thấy thế Sở Thu lập tức động ngón tay.
Soạt soạt soạt!
Châm bạc trên người mấy người này nổ tung, khí độc nổ tung đó chui vào trong cơ thể họ như giun.
“A! A!”
“Đau quá! Tôi khó chịu quá!”
Hai người lăn lộn dưới đất, ai cũng liên tục cào cấu kêu thảm thiết, một lúc sau tai mắt mũi miệng của hai người chảy máu, chết tại đó.
“Hả?”
Trương Kỳ sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, vội lùi về sau, hai chân run rẩy.
Hắn lấy gì để đánh với nhân vật đáng sợ này chứ?
“Đến lúc rồi!”
Lúc này Lâm Chính bỗng bước lên trước.
“Hả? Không phải… Đại nhân, anh muốn làm gì?”
Trương Kỳ trố mắt nhìn.
Đối phương tàn nhẫn hung ác như vậy, vừa rồi còn giết ba người, thế mà Lâm Chính lại chọn bước ra vào lúc này?
Thế chẳng phải đang liều mạng vuốt râu hổ à?
Thấy Lâm Chính bước lên trước, Trương Kỳ căng thẳng siết chặt nắm đấm, không còn cách nào khác, chỉ đành tỏ ra cứng rắn đi theo.
“Lại thêm một tên không sợ chết sao?”
Sở Thu vẫn chưa kịp nghỉ ngơi lấy hơi thì lập tức nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Chúng ta thực hiện một giao dịch nhé, anh thấy sao?”, Lâm Chính nói thẳng.