Tất cả mọi người đều thất thần, hai tròng mắt điên cuồng chuyển động, tim đập thình thịch, thần kinh không ngừng co giật, giờ phút này, dường như linh hồn của họ đều đang run rẩy!
Không ai tin những gì mà bản thân đã nhìn thấy.
Một người đến từ ngoại vực lại tiếp được đòn tấn công toàn lực của Nhiêu Ưng!
Thậm chí... còn phá vỡ đòn tấn công đó!
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì đâu ai dám tin?
Thậm chí còn có không ít người không ngừng dụi mắt, cho rằng bản thân bị hoa mắt!
Cái miệng nhỏ nhắn của Tề Thủy Tâm há to, con ngươi ngơ ngác nhìn bóng người trong mê cung, nhất thời chưa kịp lấy lại tinh thần.
Ái Nhiễm và tông chủ Thanh Huyền Tông cũng giống như vậy.
Giản Đào chỉ đợi xem kịch hay, chuẩn bị đi đến trước mặt Ái Nhiễm để chế nhạo, cũng chết lặng.
“Sao có thể? Đây thực sự là đòn tấn công do Nhiêu Ưng dùng toàn lực sao? Hắn ta... sao hắn ta có thể tiếp được đòn đó chứ?", quai hàm của Giản Đào suýt chút nữa rơi xuống đất, đầu lưỡi cong lên, run rẩy hét lớn.
Sắc mặt của những người bên cạnh đều thay đổi, không ngừng cau mày.
Đương nhiên, người sốc nhất và không thể chấp nhận được là Nhiêu Ưng.
Lúc đó hắn chỉ cảm thấy cơ thể của mình giống như bị va đập mạnh bởi một thứ gì đó, bị giật lùi về phía sau.
Rầm!
Hắn ngã mạnh xuống đất, rồi vội vàng đứng dậy, sau khi ý thức được mình không bị gì, lại muốn ra đòn lần nữa.
Nhưng khi vừa vận khí kình, hắn bèn dừng lại.
Hắn cúi đầu nhìn, trên ngực hắn... đã bị đâm bởi mười hai cây châm bạc màu vàng!
Những cây châm dài xếp thành hình hoa văn giống như thương long, in trên ngực hắn, sống động và rực rỡ.
Tâm trí của Nhiêu Ưng bỗng trở nên trống rỗng.
Mặc dù bị châm bạc cắm vào ngực, nhưng hắn cũng không cảm thấy có bất kỳ sự khó chịu nào, chỉ là khí mạch trong cơ thể đã hoàn toàn mất cảm giác.
Giống như những cây châm bạc này, che chắn khí mạch của hắn!
Nếu không có cách nào để đả thông khí mạch, thì lấy cái gì để chiến đấu với những người này?
Nhiêu Ưng vô cùng kinh hãi, không dám tiến lên, liên tục lùi về phía sau, hai tay lần mò trước ngực, muốn rút châm bạc ra.
Song khi hắn vừa chạm vào cây châm bạc thì cảm thấy ngực mình rất đau.
Nhiêu Ưng cũng không phải là kẻ ngốc, lập tức phản ứng, khí mạch của mình nhất định là bị mấy cây châm bạc này khống chế rồi.
Nếu như rút kim ra, khí mạch chắc chắn sẽ bị phá vỡ, phải tu sửa lại toàn bộ.
Không thể làm liều!
Nhiêu Ưng cắn răng, triển khai kỹ thuật nhổ kim chỉ có ở Trùng Long Cốc.
Nhưng sau khi quyết định làm, châm bạc không những không được nhổ ra, thậm chí còn không hề động đậy.
Cứ như thể những cây châm bạc này toàn bộ đều được mọc ra từ trên người Nhiêu Ưng.
Cuối cùng Nhiêu Ưng ý thức được có chỗ nào đó không đúng lắm.
“Rốt cuộc là thế nào? Đây là châm bạc gì thế? Cậu... cậu loại bỏ hoàn toàn chất độc mà tôi đã thi triển với cậu bằng cách nào? Rốt cuộc chuyện này là sao?”,
Nhiêu Ưng hét lên, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng và khó tin.
“Tôi biết!”