Gần như toàn bộ người của Trùng Long Cốc đều lao về phía này.Có không ít người xung quanh nhìn sang, họ đều đoán được gì đó.
Người của Thanh Huyền Tông thấy đối phương hung hăng như thế thì đều căng thẳng, bắt đầu đứng chặn trước mặt Lâm Chính.
“Người tới không có ý tốt, mọi người cẩn thận", tông chủ Thanh Huyền Tông trầm giọng nói.Nhưng mấy chục người Thanh Huyền Tông lại chẳng là gì khi ở trước mặt người Trùng Long Cốc.
Đối phương không chỉ có người đông thế mạnh mà cao thủ nhiều như mây, chỉ đứng thôi, khí thế bạo ngược đã đè ép người của Thanh Huyền Tông không chịu nổi.
“Tên nào là Lâm Chính?”
Tứ Long Vệ tiến lên, Long Vệ đứng đầu quát lạnh.
“Các người tìm cậu Lâm làm gì?”, tông chủ Thanh Huyền Tông cũng quát.
“Ông là Lâm Chính?”
“Không phải!”
“Vậy lăn sang một bên, bớt đứng trong này làm chướng mắt!”
“Anh!”, người Thanh Huyền Tông tức giận.
Lúc này, Lâm Chính đứng lên, vỡ vai người của Thanh Huyền Tông trước mặt, lên tiếng: “Tôi là Lâm Chính, mấy người tìm tôi có việc gì?”
“Lâm Chính, đừng quá kích động! Anh lui ra sau đi, tôi báo cho người của Tề Phượng Sơn rồi, gọi họ tới giúp đỡ!”, Ái Nhiễm tới gần, khẽ khàng nói.
“Không cần, tôi nghĩ họ không dám đụng tôi đâu!”, Lâm Chính cười nhạt, đứng lên trước đám đông.
Anh vừa xuất hiện, đám người Trùng Long Cốc đều bộc lộ hận ý, ánh mắt lạnh băng nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lời này vừa nói ra, cốc chủ Trùng Long Cốc biến sắc.