“Đây chắc chắn không phải trùng hợp! Chắc chắn là người của Trùng Long Cốc giở trò! Chắc chắn là vậy!”.
Tề Dương tức đến mức đỏ mặt tía tai, phẫn nộ hét lên.
“Dù có biết cũng đã muộn. Chúng ta phát hiện ra quá muộn, nếu biết sớm đề phòng trước thì đã không có chuyện!”, Tề Thủy Tâm thở dài.
“Lần này rắc rối rồi! Tôi và Tề Dương cùng võ đài, anh Lâm thì ở võ đài khác, còn Sở Thu lại đối mặt với Duy Ngã Mệnh… Lần này rắc rối rồi”, Trương Kỳ buồn rầu nói.
Sở Thu nhìn chằm chằm võ đài, vẻ mặt cũng không được tự nhiên cho lắm.
Hắn tận mắt nhìn thấy trận chiến mê cung của Duy Ngã Mệnh, nếu giao đấu với Duy Ngã Mệnh, hắn khó mà thắng được.
Nhưng Sở Thu lại bình tĩnh, nói thẳng: “Mọi người, chuyện đã đến nước này chúng ta cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể chiến đấu hết sức! Dù có gặp phải đối thủ là ai cũng dùng hết thực lực của mình đi, những chuyện khác nghe theo số trời vậy!”.
“Nói đúng lắm! Nhưng mà Sở Thu, nếu anh thấy không thắng được thì hãy nhận thua trước. Duy Ngã Mệnh thủ đoạn tàn ác, chắc chắn sẽ không nương tay, vả lại còn không thể cứu chữa, đừng để bị hắn hại!”, Lâm Chính nói.
“Yên tâm đi, tôi hiểu mà”, Sở Thu cười gượng.
Keng!
Lúc này tiếng chuông vang lên.
Đám người Lâm Chính đi thẳng lên võ đài.
Sở Thu và Lâm Chính cùng một nhóm, Trương Kỳ, Tề Dương được chia tới nhóm khác, đồng nghĩa Lâm Chính sẽ không gặp Trương Kỳ và Tề Dương.
Nhưng Duy Ngã Mệnh thì sợ là không tránh được.
Lâm Chính hít sâu một hơi, bước lên võ đài của mình.
Không nghĩ nhiều nữa, giải quyết đối thủ trước mắt rồi hãy tính.
“Hay quá!”.
Khi Lâm Chính vừa lên võ đài, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng reo hò, sau đó những giọng nói kích động và phấn khởi vang lên.
“Số của Chu Lộng tốt quá!”.
“Sao anh ta hên quá vậy? Trời ạ!”.
“Thế này mà bảo dùng hết vận may? Cậu nghĩ Chu Lộng này không đánh thắng được một kẻ ngoại vực hay sao? Nếu vậy thì chi bằng tôi chết đi cho xong!”, Chu Lộng khinh thường cười đáp.