Đám đông sững sờ nhìn lên võ đài. Tất cả phải há hốc miệng.
“Người đó...tan biến rồi phải không?”, một lúc lâu sau mới có người thận trọng lên tiếng.
“Chắc chắn là như vậy rồi...”
“Có lẽ đến xương cũng không còn nữa rồi”.
“Xem ra Duy Ngã Mệnh đại nhân vẫn mạnh hơn”.
“Đúng vậy, cũng không thử xem đại nhân Duy Ngã Mệnh là ai. Tên cắc ké đó là cái thá gì mà cũng dám so tài với đại nhân? Lần này thì hay rồi”.
“Đúng là người ngoại vực mà, căn bản không biết sự đáng sợ của đại nhân. Nếu là tôi thì đến cả dũng khí bước lên võ đài cũng không có ấy”.
“Thật đáng tiếc, ngoại vực khó khăn lắm mới có người đáng để quan tâm, kết quả lại bị đại nhân của chúng ta cho nổ tung. Tôi thấy chắc chắn người này ở ngoại vực cũng là kẻ hô mưa gọi gió đấy, thế nhưng lại không biết quý trọng sinh mạng, chạy tới đây làm loạn”
“Đây gọi là đáng đời”, đám đông bên dưới nhiệt liệt bàn tán và cười lạnh lùng chế nhạo. Dù sao Lâm Chính cũng là người ngoại vực thế nên rất nhiều người không thích anh.
“Như vậy à...kết thúc rồi sao?”, Nam Phong phía bên Thanh Huyền Tông ngồi thừ ra đất, sững sờ nhìn lên võ đài.
Ái Nhiễm không hề lên tiếng chỉ siết chặt nắm đấm. Tề Thủy Tâm nhìn chăm chăm lên võ đài dường như không muốn chấp nhận sự thật này.
“Mọi người không cần đau buồn. Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc mà”, lúc này tông chủ đột nhiên lên tiếng
Sư tôn nói gì cơ ạ?”, Ái Nhiễm vội ngẩng đầu.
Tông chủ Thanh Huyền Tông nhìn lên võ đài, thản nhiên nói: “Mọi người nhìn lên là biết”
Mấy người Ái Nhiễm vội vàng nhìn lên. Họ thấy hai bóng hình xuất hiện trong đám sương độc. Một người là Duy Ngã Mệnh. Người còn lại là Lâm Chính.
Lâm Chính chỉ nhìn Duy Ngã Mệnh và nói: “Thủ đoạn của anh cũng chỉ đến thế mà thôi”.