“Cô Ái Nhiễm, Lâm Chính đại nhân là bạn cô sao?”
Trang chủ Vân Tiếu hoàn hồn vội quay đầu hỏi Ái Nhiễm.
Ái Nhiễm gật đầu, mặc dù cảm thấy kinh ngạc nhưng rõ ràng cô ta không biết chưởng pháp này.
Đừng nói là cô ta, ngay cả mấy người Dục Chấn Thiên, Giản Đào cũng chưa từng nhìn thấy, không biết lai lịch của một chưởng này.
Nhưng chưởng này đã đánh Duy Ngã Mệnh đến tàn phế, chứng tỏ uy lực của nó cực kỳ đáng sợ.
“Xem như là bạn”, Ái Nhiễm ngập ngừng nói.
Thật ra Lâm Chính là người được cô ta mời đến đại diện cho nhà họ Dục để tham gia cuộc thi, thế nhưng cuối cùng nhà họ Dục lại chọn Giản Đào.
Không biết người nhà họ Dục cảm thấy thế nào khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Ái Nhiễm nhìn sang chỗ nhà họ Dục, quả nhiên người nhà Dục đều bị sốc, sửng sốt nhìn võ đài như người mất hồn.
“Cậu Lâm là người ở đâu thế?”, trang chủ Vân Tiếu vội hỏi.
“Người Giang Thành”, Ái Nhiễm nghi hoặc nhìn trang chủ Vân Tiếu nhưng nhanh chóng hiểu ra.
Lâm Chính có thực lực như vậy, chắc là trang chủ Vân Tiếu có ý kéo gần quan hệ với Lâm Chính.
Thế nhưng cô ta không biết bây giờ trang chủ Vân Tiếu nào có tâm tư muốn kéo Lâm Chính về phía mình? Ông ta đang đoán có phải Lâm Chính là nhân vật tầm cỡ đến từ nơi nào đó không?
Nếu không sao anh lại biết công pháp cổ thế?
“Người Giang Thành sao? Xem ra phải tìm cơ hội đến tận cửa thăm hỏi mới được”, trang chủ Vân Tiếu lẩm bẩm, như có điều suy nghĩ.
Bên thế gia Thần Cung.
“Làm gì?”
Thần Cung Thương nhíu mày bước đến từ khu vực nghỉ ngơi.
Hắn trước giờ không thích bị ai làm phiền, nhưng người truyền lời nói Nguyên Huyền Tâm gọi hắn đến, hơn nữa là việc cấp bách, hắn chỉ đành kiên nhẫn đi qua.
Nguyên Huyền Tâm không trả lời Thần Cung Thương, chỉ thờ ơ nhìn võ đài, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Hả?”
Thần Cung Thương nhíu chặt mày nhìn võ đài, chỉ mới liếc nhìn mà sắc mặt lập tức trở nên u ám.
“Huyết Liên Thiên Uy Chưởng thượng cổ?”
“Có vẻ giống… nhưng thật ra rất ít người từng thấy chưởng này, tôi cũng không dám chắc”.
“Không dám chắc vậy thì đúng”.
“Thiên tài Thương, xem ra không dễ đối phó rồi. E là người ngoại vực này không yếu ớt như chúng ta nghĩ”, Nguyên Huyền Tâm khàn giọng nói.
“Thú vị đấy”.
Lâm Chính không cãi lại, chỉ yên tĩnh hỏi: “Vậy thì anh mau đầu hàng đi, tôi không muốn tạo sát nghiệp”.