“Tôi…”
Tông chủ Thanh Huyền Tông do dự, nhưng thấy đệ tử Thanh Huyền Tông xung quanh đều tỏ ra căng thẳng, chỉ đành đồng ý: “Tôi không có ý kiến…”
Mọi người bèn thở phào.
“Vậy thì tốt”.
Lôi Hổ mặt không cảm xúc bèn gật đầu, sau đó thản nhiên nói: “Bắt đầu từ bây giờ, bất luận ai dám phạm sai lầm ở cuộc thi thì sẽ giết không tha. Cho dù là kẻ nào, dù người đó làm gì, thậm chí bất kể ý định và nguyên nhân ban đầu là gì, chỉ cần quấy rối hiện trường cuộc thi, phá vỡ các quy tắc do tôi đặt ra thì đều giết không cần hỏi. Cho nên đừng trách tôi không nhắc các người trước! Nhớ đấy”.
Nói rồi Lôi Hổ đi thẳng xuống võ đài, một mình rời đi.
Nhưng đội Thiên Tuần vẫn chưa rời khỏi mà lần lượt đứng xung quanh vùng đất Tu Di.
Có đội Thiên Tuần ở đây, ai còn dám láo xược?
Chuyện đến đây cũng xem như kết thúc.Ông lão trên lầu các tiếp tục bắt đầu chọn tuyển thủ lên võ đài tham gia trận đấu.
Vùng đất Tu Di khôi phục lại bình thường, tầm mắt mọi người cũng tập trung lên trận đấu trên võ đài.
Nhưng một số người vẫn mang tâm trạng không yên, thi thoảng liếc nhìn sang Lâm Chính.
Khi Lâm Chính lướt qua những ánh mắt đó, chủ nhân của chúng lại lập tức chuyển tầm nhìn sang chỗ khác, giả vờ không quan tâm.
Lâm Chính nhíu mày, nghiêng đầu nói: “Tông chủ, sao vừa rồi ông lại do dự khi Lôi Trạch đại nhân tên là Lôi Hổ kia đưa ra trừng phạt? Không phải chỉ là chút ít đồ vật thôi sao? Tại sao không nỡ bỏ ra?”
“Thế là một ít sao? Mỗi năm ba nghìn tấn dược liệu, số lượng đó cũng không dễ dàng thu thập, dù những dược liệu này không đắt nhưng lại là mấy loại rất thông dụng. Sơn trang Vân Tiếu, Trùng Long Cốc thậm chí là Tề Phượng Sơn đều là các tộc và tông lớn, có rất nhiều đệ tử trong tông môn, dĩ nhiên sẽ dễ thu thập, nhưng hiện tại nhân khẩu của Thanh Huyền Tông rất ít, chỉ còn lại mấy chục đệ tử, muốn gom nhiều dược liệu như vậy chẳng lẽ không khó như lên trời sao?”, tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài nói.
“Anh… là Lâm Chính, đúng chứ?”, Thần Cung Thương thờ ơ hỏi.