Không riêng gì Nam Ly Thành, Vân Tiếu sơn trang, Tường Vân Phái thậm chí là Tả Phượng Sơn, bây giờ đều trở thành trung tâm của vùng đất Tu Di.
Mọi người vây quanh mấy thế tộc này không ngừng lấy lòng, lôi kéo mối quan hệ.
Nhất thời, chưởng môn của các thế tộc và gia chủ đều bận túi bụi .
Nhất là tông chủ Thanh Huyền Tông, mấy tộc trưởng của các thế tộc bá chủ đều đích thân tới gặp.
'Thanh Huyền Tông mặc dù cũng có lúc huy hoàng, nhưng không phải ở thời đại của Triệu Giang Ngạn, ông ta chưa từng gặp người lãnh đạo của nhiều thế tộc bá chủ như vậy, bỗng chốc căng thẳng đứng không vững.
"Đây chính là một người làm quan cả họ được nhờ sao?"
Ái Nhiễm khổ sở bật cười, cảm giác rất châm biếm.
Những thế tộc này trước đây gần gũi với Lâm Chính, nhưng khi ở trên vùng đất Tu Di lại trở thành đám chuột nhắt ngoài đường, bị mọi người đuổi đánh.
Vào thời điểm đó, bọn họ bị rưồng bỏ và chửi rủa.
Nhưng bây giờ, những thế lực này đã trở thành miếng bánh ngon trong mắt mọi người.
Những người này có khác gì người ngoại vực?
"Nhóc con!" Ngay lúc này, một tiếng gọi vang lên.
Ái Nhiễm lạnh lùng hừ một tiếng: "Không phải cháu muốn thấy nhà họ Dục bị diệt vong, mà cháu không có cách nào ngăn cản anh Lâm, bởi vì người có lỗi với anh Lâm là nhà họ Dục, nếu anh ấy cố ý muốn tiêu diệt nhà họ Dục thì cháu có thể làm được gì chứ? Chẳng lẽ chú hi vọng cháu sẽ đánh bại được anh Lâm sao?"