Dứt lời, những người lãnh đạo của các thế tộc khác cũng phải tái mặt. Nếu như Lâm Chính thật sự sử dụng thuật dịch dung và trà trộn vào đám đông thì rắc rối to.
“Kiểm tra từng người một. Đếm số lượng. Nhất định phải tìm ra được thành nhóc đó”.
“Kiểm tra toàn bộ những người ra vào các lối, thấy ai tình nghi thì lập tức bắt cho tôi”.
“Tuân lệnh”, đám đông lập tức hành động.
“Bẩm chưởng môn, số lượng người đủ”
“Các chủ, không phát hiện ra kẻ tình nghi”.
“Bẩm xuyên chủ, tất cả mọi người đều ở đây, không hề dư người”, cùng với những tiếng hô báo cáo vang lên thì sắc mặt của những người đứng đầu trông lại càng khó coi hơn.
Trang chủ Vân Tiếu, Thần Cung Thương đều đã bị khống chế. Nhưng không tìm thấy Lâm Chính trong số bọn họ. Trong số người của các gia tộc khác cũng không hề thấy tung tích của Lâm Chính.
Chuyện gì thế này? Một người còn sống sờ sờ sao giờ biến mất rồi?
“Phía bên ngoài lối ra cũng không có gì bất thường, chắc chắn tên đó không thể rời đi từ đường lớn được...lẽ nào...là con đường nhỏ còn lại?”
Lúc này, tông chủ Thiên Vấn Tông chau mày. Những người khác cũng nín thở. Mấy người phía Thanh Huyền Tông tái mặt, nhìn nhau.
“Lập tức cử người đi lúc soát Tu Di xem có còn lối mòn nào không?”, xuyên chủ Ác Phong Xuyên lập tức hô lớn.
“Vâng”, người của các tông môn bắt đầu hành động. Cả vùng đất Tu Di đâu đâu cũng thấy các bóng hình.
“Hỏng rồi, còn tiếp tục thế này thì chắc chắn họ sẽ phát hiện ra con đường đó mất”.
“Giờ phải làm sao?”
Người của Thanh Huyền Tông nhìn nhau. Nam Hạnh Nhi vội vàng ấn tay bố của mình như có điều gì muốn nói.
Đúng lúc này, Ái Nhiễm đột nhiên lên tiếng. “Thương anh kiệt, cậu nói rõ ràng có người phát hiện ra trong tông môn của chúng ta nhiều hơn một người mà lại không nói ra là sao?”
Tông chủ Thiên Vấn Tông nhìn về phía người đứng đầu của các thế tộc kia. Quả nhiên những người kia cũng có cùng tâm tư như vậy.