“Anh nói cái gì?", Đãng Thiên Nhai tái mặt, đồng tử rực lửa.
“Còn cần tôi nhắc lại sao. Thực lực của anh thật khiến người khác thất vọng. Tôi vốn tưởng anh khác với Nhiêu Ưng hay Thần Công Thương giờ xem ra anh chẳng hơn gì họ”, Lâm Chính tỏ ra khinh miệt.
“Đồ chán sống”, Đãng Thiên Nhai phẫn nộ, tung chưởng về phía trước.
Trong nháy mắt, hắn điều động toàn bộ sức mạnh của cơ thể. Dưới đòn tấn công này Lâm Chính khó có thể đỡ được, anh phải bật lùi lại.
“Tôi sẽ cho anh biết thế nào là thủ đoạn thực sự của Đãng Thiên Nhai”.
Đãng Thiên Nhai gầm lớn, không để Lâm Chính có cơ hội thở. Hắn di chuyển, dùng châm tạo ra hai con rồng bạc lao về phía trước.
Lâm Chính lập tức búng tay.
Vụt vụt...Một lượng lớn châm bạc bay ra chặn hai con rồng lại. Thế nhưng châm của anh chẳng khác gì trứng chọi đá. Chúng lập tức nổ tung.
Hhả?", Lâm Chính lập tức nhận ra hai con rồng này không hề đơn giản. Anh không dám do dự, chỉ vung tay phóng là Hồng Mông Long Châm.
“Sao? Vẫn còn muốn liều mạng à. Anh cũng xứng sao. Anh biết châm của tôi được làm từ thứ gì không? Châm của anh chẳng là gì đâu, chạm phải sẽ nổ tung ngay”, Đãng Thiên Nhai hừ giọng.
“Chưa chắc”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Bùm...Châm của hai bên va chạm.
Sức mạnh huyền diệu phóng ra từ những cây châm vào tạo ra những tiếng kêu vô cùng kỳ lạ.
Những cây châm rung lên trong không gian. Đám đông nghe thấy nhưng âm thanh đó bèn ôm đầu quỳ phụp xuống với vẻ đau đớn.
“Anh xong đời rồi”.