Đám đông thót tim khi chứng kiến cảnh tượng quỷ dị trước mặt.
Huyết châm không ngừng hấp thụ máu tươi, khuôn mặt Lâm Chính cũng trở nên trắng bệch. Tứ chi của anh đen xì và dần khô khốc lại.
Huyết châm ghim trên người anh biến thành màu đỏ máu quỷ dị khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại. Lâm Chính cảm thấy vô cùng đau khổ, anh đưa tay lên định rút chúng đi. Thế nhưng tay anh đã phải khựng lại.
“Đừng mong rút được, nếu không khi mạch và hệ thần kinh trong cơ thể anh cũng sẽ bị rút hết ra theo đấy. Tới khi đó tôi không thể đảm bảo được là anh sẽ sống hay chết đâu”, Đãng Thiên Nhai cười nói.
Lâm Chính thở hắt ra. Anh không nói gì nhưng trạng thái có vẻ rất không ổn.
“Chiêu thức này anh không phá được đâu. Tôi nói rồi, anh thua rồi. Thế nhưng mục đích của tôi không phải là giết chết anh là là khóa mệnh mạch của anh, để anh sống sót sau đó từ từ rút gân, lột da anh"
Đãng Thiên Nhai khẽ động đậy ngón tay. Một cây châm bạc màu trắng tuyết xuất hiện. Hắn từ từ bước về phía Lâm Chính.
Lúc này Lâm Chính đã không còn đứng vững được nữa. Anh đứng đó, hai mắt hõm sâu, miệng thở hổn hển. Chỉ mới có vài giây mà anh như già đi cả 30 tuổi.
Anh cố gắng lấy ra một cây châm đâm vào ngực của mình. Thế nhưng ngón tay dường như không nghe lời, nó run một cách mãnh liệt.
“Trạng thái này đến cả một cây kim cũng không cầm được mà còn muốn tự cứu mình sao? Huống hồ, chiêu của tôi mà một kẻ ngoại vực như anh cũng phá được?”, Đãng Thiên Nhai cười khinh thường, bước tới vài bước túm cổ Lâm Chính và định ghim châm.
Đúng lúc này, Lâm Chính với cơ thể vốn không đứng vững bỗng ngẩng đầu, túm lấy cổ áo của Đãng Thiên Nhai và ghì hắn xuống đất.
“Cái gì?”
Đám đông bàng hoàng. Đãng Thiên Nhai co đồng tử. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị đập mạnh xuống đất.
Hắn lập tức đứng dậy, nhưng một bàn tay khô khốc đã ấn vào ngực hắn khiến hắn dán xuống đất một lần nữa.
Đãng Thiên Nhai giật mình. Đó chính là tay của Lâm Chính.
Chuyện gì vậy? Không phải là anh ta đã bị huyết châm hấp thụ hết máu tươi rồi sao?
“Lẽ nào...cây châm này đã phá vỡ chiêu thức của tôi?”, Đãng Thiên Nhai lầm bầm.